*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi tiên sinh dạy Bé Gấu Ngốc cách quay video và chỉnh sửa video, Bé Gấu Ngốc còn biết chọn một chiếc máy quay tốt, chất lượng những video mới cao hơn rõ rệt. Khi video của cậu được hơn một nghìn like, cậu nhận được thông báo rằng tài khoản đã đạt chuẩn chất lượng tốt, sắp tới sẽ được đề xuất tới một lượng người xem nhất định.
Sau khi được đẩy lưu lượng truy cập, video của Bé Gấu Ngốc đã đạt được một trăm nghìn lượt xem, hơn mười nghìn lượt đăng ký. Bé Gấu Ngốc hào hứng nấu một nồi canh xương sườn hầm đến công ty của tiên sinh, nhân tiện chia sẻ tin mừng này cho tiên sinh.
Cách làm canh xương sườn rất đơn giản, Bé Gấu Ngốc chần sơ xương với một vài lát gừng và rượu gia vị để khử mùi, chần xong vớt xương ra rửa sạch. Cậu đổ một chút dầu vào nồi, bật bếp lửa to, thả xương vào đảo đều tay đến khi lớp thịt bên ngoài có màu vàng rồi thả vài loại củ vào đảo cùng, tiên sinh không thích ăn rau nên cậu chỉ cho một ít để tránh lãng phí, rồi bỏ muối, nước tương, dầu hào, tiên sinh tạm thời không được ăn cay nên cậu không bỏ hoa tiêu vào. Đậy vung, đun sôi thì giảm lửa xuống mức vừa nấu thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng thả thêm ít hành thái nhỏ là xong.
Bé Gấu Ngốc đi mãi mới tìm được bến xe buýt, trên đường đi phải đổi một tuyến khác mới đến được công ty tiên sinh. Cậu xách hai chiếc hộp giữ nhiệt, một cái đựng canh thuốc mà ngày nào cậu cũng làm cho tiên sinh, một chiếc đựng canh sườn.
Bởi vì bây giờ là giữa trưa, trên xe không có nhiều người lắm, đa số là học sinh tan trường về nhà ăn cơm. Đào Bách Chi ôm chiếc túi giữ nhiệt rất cẩn thận, mặc dù có quai xách nhưng cậu vẫn ôm nó vì sợ bị đổ canh ra ngoài.
Công ty của tiên sinh lớn thật đấy…
Đào Bách Chi đã biết rõ mình và tiên sinh không chỉ chênh lệch một chút, nhưng bây giờ đứng trước sự chênh lệch ấy, Đào Bách Chi bỗng nhiên hơi thất thần.
Khoảng cách giữa mình và tiên sinh quá lớn…
Tiên sinh gọi mình là bé cưng… Là có ý gì?
Liệu có phải tiên sinh… Cũng hơi hơi thích mình không?
“Đào Bách Chi!”
“Đúng là anh à, con lợn béo này.” – Là một Alpha mặc đồng phục cấp ba, mặt mũi có nét giống với Đào Bách Chi nhưng nó lùn hơn gầy hơn Đào Bách Chi nhiều, nó chạy đến chỗ cậu, giọng nó sặc mùi tra hỏi không kiên nhẫn: “Sao tháng này chưa gửi tiền về nhà hả?”
“…” – Đào Bách Chi nhìn người trước mặt mình, trong giây lát không biết nên nói gì.
Cậu không có tiền, lần đầu tiên đánh dấu tạm thời, tiên sinh cho cậu tiền cậu đã chia thành hai phần gửi hết về nhà rồi, lần thứ hai đánh dấu tạm thời xong cậu ở lại nhà của tiên sinh luôn, lần thứ ba đánh dấu tạm thời cậu đã dùng tiền tiên sinh cho để mua camera.
“Nghe mẹ nói, anh không làm cùng ông đầu bếp kia nữa hả? Chưa học thành nghề đã bị đuổi rồi?”
Không phải bị đuổi, vì tiên sinh cần cậu… Mặc dù ban đầu đúng là cậu bị tiền bạc dụ dỗ.
“Đào Lượng, tháng này anh không có tiền.” – Đào Bách Chi nói với nó: “Tháng sau, anh sẽ gửi tiền về.”
“Tháng sau?” – Đào Lượng bỗng nhiên to tiếng: “Tháng này anh làm cái gì? Bọn tôi gọi điện anh không nghe, nhắn tin anh không thèm đọc, anh có còn biết đến cái nhà anh nữa không?”
“…” Trong thời gian này, ngoài lần trước đến khách sạn, Đào Bách Chi chưa ra khỏi cửa lấy một lần. Sau khi đi theo tiên sinh, vòng xã giao của cậu đã biến hóa cấp tốc khiến cậu chưa kịp làm quen, cậu mở nhiều tài khoản xã hội mới, cũng đổi số điện thoại mà quên mất.
“Bây giờ anh đang làm gì? Cái gì trên tay anh đấy?”
Đào Lượng đi vòng quanh Đào Bách Chi quan sát, không ngừng chậc chậc khiến người ta thấy khó chịu: “Con lợn béo chết tiệt này, gan to quá nhỉ, có tiền mua quần áo mới mà không thèm gửi về nhà.”
… Bởi vì phải đưa cơm cho tiên sinh, cậu đã chọn một bộ quần áo có vẻ nghiêm túc.
“Em mau về đi.” – Đào Bách Chi lùi nửa bước, không thể cho nó chạm vào canh thuốc của tiên sinh: “Chiều nay em phải học đúng không.”
“… Bây giờ anh làm giao hàng à?” – Đào Lượng bỗng chột dạ lùi bước, nó thấy Đào Bách Chi che chở túi giữ nhiệt cẩn thận đến thế, trên mặt là biểu tình ‘tôi biết hết rồi’, nói: “Cũng đúng, bây giờ anh chẳng làm được cái gì cả. Chậc chậc, thế mà dám đến chỗ thế này.”
Đào Bách Chi cao hơn Đào Lượng, nó không thể không ngẩng đầu nói chuyện với cậu, ngực nó ưỡn lên như một con gà trống kiêu căng: “Cũng đúng thôi, loại như anh mà đến chỗ này thì chỉ có thể là giao cơm hộp.”
“Anh không phải giao cơm.” – Cậu là đầu bếp duy nhất của tiên sinh. Nhưng Đào Bách Chi không muốn nói chuyện với Đào Lượng nữa, trực tiếp đi thẳng vào công ty.
Nhưng mà rõ ràng Đào Lượng học ở ngoại thành, hình như đường về nhà không đi qua chỗ này, vì sao em ấy lại chạy vào nội thành làm gì…
“Sao thế bé cưng?” – Giọng tiên sinh rất dịu dàng, trong công ty có pheromone của Bé Gấu Ngốc giúp Kinh Thời Mẫn có thể thả lỏng một chút, nhưng Đào Bách Chi lại có vẻ căng thẳng lạ thường, hôm nay là lần đầu tiên Bé Gấu Ngốc đến công ty của tiên sinh, có thể là do không khí trong công ty khiến cậu thấy không khỏe?
“Không… Không sao.” – Bé Gấu Ngốc vội vàng xua tay, cậu nhấc túi giữ nhiệt lên: “Em đến đưa cơm cho tiên sinh.”
“Không phải đến tối mới ăn canh thuốc à?” – Kinh Thời Mẫn mở nắp hộp giữ nhiệt, hộp đầu tiên là canh xương hầm. Nắp vừa mở ra, mùi canh thơm phức đã lấp đầy mũi Kinh Thời Mẫn.
Hai mắt anh sáng bừng lên, nhấc đũa gắp ngay một miếng. Bé Gấu Ngốc nhìn tiên sinh ăn, nhìn chằm chằm anh ăn hết chỗ rau củ mới dời ánh mắt sang chỗ khác.
Trợ lý cũng ăn trưa xong, hắn chỉ liếc nhìn Đào Bách Chi một cái, sau đó bàn luận việc làm ăn với tiên sinh.
Bé Gấu Ngốc nghe không hiểu, cậu chỉ có thể thu dọn hộp cơm, chào tiên sinh xong chuẩn bị về nhà.
“Đợi một chút.” – Trợ lý chặn cửa thang máy, vào trong thang máy cùng Bé Gấu Ngốc.
“Sức khỏe của cố tổng không tốt, ngài ấy vì làm việc quá sức dẫn đến đột quỵ.” – Trợ lý bỗng nhiên mở miệng, Bé Gấu Ngốc còn chưa kịp phản ứng lại: “Hơn nữa Kinh Thời Mẫn tiên sinh lại là một Omega.”
Bé Gấu Ngốc không nói gì.
Cậu biết.
Cậu vẫn luôn biết.
Khoảng cách giữa cậu và Kinh Thời Mẫn như một trời một vực.
Việc cậu làm video còn chẳng bằng một ngày lương của tiên sinh.
Be Gấu Ngốc yên lặng thật lâu, bàn tay cầm túi giữ nhiệt cứ siết chặt mãi, đến khi ra khỏi thang máy cậu mới nói với trợ lý: “Tôi biết rồi.”
Tất cả là do cậu phát tán quá nhiều pheromone và tiên sinh quá dung túng cậu nên khiến cậu có ảo giác mà thôi.
…
Trên đường về nhà, cậu nhận được một thông báo từ app chuyên đăng video, kiểm toán kiếm tiền từ lưu lượng truy cập mà Đào Bách Chi gửi từ nửa tháng trước đã được thông qua, số tiền kiếm được từ mười nghìn lượt truy cập đầu tiên đã được chuyển về tài khoản của cậu.
Bé Gấu Ngốc nhìn giao diện +33 tệ, tâm tư đang rối rắm cuối cùng cũng được vuốt phẳng lại.
Sau này cậu cũng có thể kiếm tiền, đợi đến khi cậu không còn cần đến tiền của tiên sinh nữa, có phải quan hệ giữa hai người sẽ thay đổi không?