Tiểu Hắc bày ra bộ dạng khổ tâm, nó chống hai chân trước ngồi bệt trên đài tỷ tí hướng khán giả phía dưới bắt đầu nói.
“Ta nói cho các ngươi biết, linh thú như bọn ta sống ở nơi rừng núi, dù tự do tự tại nhưng rất nguy hiểm, tiểu hồ ly trắng trẻo như ta, đáng yêu như thế này nên rất dễ bị người khác dòm ngó, hic hic muốn bắt ta, hichic bắt ta lột lông làm khăn choàng cổ.
Cũng may là ta thông minh nên mới không để bị bắt, còn có để có thể trở thành thánh thú như hôm nay, ta đã phải vô cùng vô cùng vất vả…”
Tiểu Hắc vừa kể lại câu chuyện mà nó vừa mới nghĩ ra với mọi người, vừa khoa chân múa tay, phụ họa cực kỳ sống động.
Cố Ngữ Yên nhìn tiểu hồ ly khế ước thú của mình mà mỉm cười tủm tỉm, đúng là hồ ly giảo hoạt, nhiều chiêu trò.
Cuồng Sư và Mạc Chi Thành nhìn Tiểu Hắc rồi lại nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ tỷ thí mà gặp phải tình huống như vậy.
Nếu cứ trực tiếp đánh thì rất không quân tử, với lại câu chuyện của tiểu hồ ly cũng khá thú vị.
Thế là Cuồng Sư chậm rãi nằm xuống trên đài tỷ thí, đầu ngẩng về phía Tiểu Hắc đang thao thao bất tuyệt.
Mạc Chi Thành đứng bên cạnh Cuồng Sư hắn nhìn Cố Ngữ Yên đang mỉm cười, bất giác khóe môi không tự chủ mà vô thức hiện lên nụ cười theo.
Phía nóc nhà xa xa, Mị Tam nhíu mày nhìn cảnh tượng đang diễn ra trên đài tỷ thí của Thiên Trung viện.
Hắn là lần đầu tiên trông thấy linh thú đáng yêu lại hoạt ngôn như vậy.
Nhưng mà hắn lại cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.
Mị Nhị phe phẩy cây quạt, ánh mắt híp lại, điệu bộ lấy làm thích thú.
Hắn quay đầu nhìn Mị Tam đúng lúc Mị Tam cũng quay đầu nhìn hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thời gian ngưng đọng, đứng hình khoảng năm giây.
“Mị Nhị, ta cảm thấy có cái gì đó sai sai? Nhưng mà lại không nhớ là cái gì?”
Mị Nhị gập lại cây quạt trên tay, ghé sát tai Mị Tam thì thầm câu gì đó khiến Mị Tam như bừng tỉnh, ồ lên một tiếng, sau đó liền vỗ tay, miệng nói.
“Vương phi lợi hại, lợi hại.”
Quay về chỗ đài tỷ thí, nửa canh giờ trôi qua, Tiểu Hắc vẫn đang tiếp tục luyên thuyên, đột nhiên nó ngưng lại, không tiếp tục kể nữa, nó nói.
“Các vị hương thân phụ lão, Tiểu Hắc kể chuyện góp vui cho mọi người, hiện tại có chút khát nước.”
Một tiểu cô nương nhanh nhẹn hô lớn.
“Ta có, ta có nước.”
Nói rồi một bình nước nhanh chóng được đưa đến chỗ của Tiểu Hắc.
Tiểu hồ ly uống liền mấy ngụm nước, rồi hướng mắt nhìn tiểu cô nương, cất lời.
“Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, đa tạ đa tạ.”
Sau đó nó lại tiếp tục kể chuyện.
Lại nửa canh giờ trôi qua, vậy là tròn một canh giờ.
“Hồ ly ngươi kể xong chưa?” Cuồng Sư hỏi.
Tiểu Hắc xua tay.
“Vẫn chưa, sắp kết thúc rồi.”
Thêm một canh giờ nữa trôi qua, câu chuyện của Tiểu Hắc mới kết thúc.
Mọi người ngap lập tức vỗ tay hoan hô rất nồng nhiệt.
Bọn họ dự tính về nhà ăn cơm thì sực nhớ ra, ở đây là Thiên Trung viện.
Cố Ngữ Yên và Thái tử là đang tỷ thí.
Thế là lúc này đây trận đấu mới chính thức quay lại.
Cuồng Sư bắt đầu công kích trước, móng vuốt của nó vươn nhanh về phía Tiểu Hắc nhưng mà sư tử nhanh thì hồ ly lại nhanh hơn.
Tiểu Hắc thành công tránh một đòn đầu tiên.
“Sư tử bự, sư tử béo, ngươi quá chậm rồi.”
Tiểu Hắc vừa né đòn công kích, vừa chọc tức đối phương.
Cố Ngữ Yên nhìn cục bông trắng giao đấu không nhịn được mà phì cười.
Cuồng Sư vừa bị chọc tức lại vừa bị Tiểu Hắc chạy vòng quanh đến chóng cả mặt.
Nó gầm lên một tiếng vang dội, hỏa diễm trên thân rực cháy mãnh liệt, ngọn lửa lan rộng cả một khoảng lớn trên đài tỷ thí.
Tiểu Hắc lúc này mới không đùa giỡn nữa, nó chuyển sang chế độ nghiêm túc chiến đấu, thân hình nhỏ bé di chuyển nhanh như cắt, nhảy cẫng lên, bám dính trên mặt của Cuồng Sư.
Cuồng Sư muốn gỡ ra cũng không tài nào gỡ được, chỉ cần nó vươn chân lên thì Tiểu Hắc cũng vươn móng vuốt cào vào mặt nó.
Thế trận giằng co, Cuồng Sư vì bị che khuất tầm nhìn, giận càng thêm giận nó gầm lớn, miệng há rộng từ bên trong hỏa diễm phun ra ngoài.
Tiểu Hắc nhanh chóng nhảy lùi về sau tránh né, nó hờn giận nói.
“Nè, ngươi muốn đốt lông, phá hoại vẻ đáng yêu của ta sao?”
Cố Ngữ Yên cảm thán, quả thật có nghiêm túc hơn so với khi nãy nhưng mà cũng chỉ một chút thôi.
Rất nhanh sau đó, Tiểu Hắc đã chứng minh cho Cố Ngữ Yên thấy, nó thực sự nghiêm túc chiến đấu đến mức nào.
Nó là thánh thú cấp hai, còn Cuồng Sư chỉ mới bước vào giai đoạn thánh thú mà thôi, mặc dù Cuồng Sư có phần nổi trội về sức mạnh và khả năng chiến đấu, nhưng…vẫn còn xanh lắm.
Một khắc sau, Cuồng Sư bại trận, nằm ngục trên đài tỷ thí.
Tiểu Hắc hất cằm, giọng điệu đắc thắng.
“Ngươi thua rồi.”
Nói xong, nó quay đầu nhìn Cố Ngữ Yên nháy mắt, vui vẻ hỏi.
“Chủ nhân, Tiểu Hắc làm có tốt không?”
Cố Ngữ Yên cũng vui vẻ, giơ ngón tay cái về phía Tiểu Hắc.
“Rất tốt, lát nữa sẽ có thưởng.”
Sau đó nàng đưa Tiểu Hắc trở lại không gian huyễn tưởng.
Mạc Chi Thành nhìn Cuồng Sư sức lực suy kiệt, trên thân có vô số vết móng vuốt cào qua, mặc dù không phải vết thương sâu, cũng không mất quá nhiều thời gian để lành lại nhưng mà nhìn qua có chút…vẫn là có chút thê thảm.
Hắn cất tiếng.
“Ta nhận thua.”
Kết quả trận đấu đã có, mọi người ban đầu còn cảm thấy ngạc nhiên nhưng trận chiến càng kéo dài thì họ càng nhận ra thực lực của Cố gia tiểu thư vượt trội hơn người nên cũng không còn quá bất ngờ nữa, chỉ đơn giản cảm thán, yêu nghiệt quá mức yêu nghiệt.
Thế là Cố Ngữ Yên chính thức trở thành đệ tử đầu bảng tinh anh được tốt nghiệp sớm, đúng như ý nàng.
Mặc dù hiện tại nàng vẫn chưa được tốt nghiệp ngay.