Kết quả đã định nhưng không phải ai cũng chấp nhận kết quả này.
Mạc Lục Diệp phi thân lên đài tỷ thí, trên bảng xếp hạng đệ tử tinh anh, hắn vốn đang ở vị trí thứ ba.
Hiện tại bị Cố Ngữ Yên chen ngang đẩy lùi một hạng, sao có thể không tức giận.
Hơn nữa theo hắn nhìn thấy thì Mạc Chi Thành rõ ràng là đã nương tay.
Cố Ngữ Yên chỉ mới mười bảy tuổi, cho dù là song thuộc tính thủy mộc thì cũng không có khả năng thắng.
“Cố tiểu thư, bản hoàng tử xin được thỉnh giáo.”
Đối với Mạc Chi Thành, nàng còn có nhã hứng nể tình nương tay, dù sao cũng có chỗ làm ăn.
Riêng với tên Mạc Lục Diệp này, thì đừng trách nàng động thủ không lưu tình, căn bản là không có tình để lưu hơn nữa, hắn với nàng cũng được xem như có thù.
Dám động đến Tiểu Hổ, nàng nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá.
“Tam hoàng tử muốn thách đấu Cố Ngữ Yên?”
“Đến Thái tử còn thua sao tam hoàng tử có thể chiến thắng chứ.”
“Thủy khắc hỏa, tam hoàng tử rõ ràng bất lợi rồi.”
“Nói không chừng vừa rồi Cố Ngữ Yên thắng là do Thái tử đã thủ hạ lưu tình.”
…
Tiếng bàn tán lại vang lên, quần chúng hôm nay chỉ đến xem đại hội so tài cuối năm của Thiên Trung viện không ngờ lại có nhiều chuyện để bàn như vậy.
Biết trước điều này bọn họ nhất định sẽ mang theo cơm nắm, bánh nướng, bắp luộc…
Mạc Lục Diệp không muốn nhiều lời mà trực tiếp thi triển võ kỹ tấn công, mặc dù hắn phải thừa nhận rằng Cố Ngữ Yên rất xinh đẹp, bản thân hắn cũng rất muốn thương hương tiếc ngọc nhưng nếu có thể đánh bại nàng, biến nàng thành vật sở hữu của hắn, để nàng ngoan ngoãn hầu hạ hắn thì sẽ càng đẹp hơn.
Quả cầu lửa trên tay Mạc Lục Diệp lao như tên bắn về phía Cố Ngữ Yên.
So với biểu hiện nôn nóng của hắn thì Cố Ngữ Yên lại rất ung dung, từ tốn.
Nàng nhẹ phất tay một con phượng hoàng lửa xuất hiện giữa không trung, lao thẳng về phía quả cầu của Mạc Lục Diệp.
“Nhìn kìa là thuộc tính hỏa.”
“Cố Ngữ Yên sử dụng được thuộc tính hỏa.”
“Nàng… nàng không phải song hệ mà là tam hệ thuộc tính.”
Mọi người có mặt ở đây được một phen kinh ngạc, không ngờ bọn họ lại gặp được người có tam hệ thuộc tính.
Lúc này bọn họ mới sực nhớ ra, Cố Ngữ Yên là nữ nhi của cường giả Cố Bắc Quân, quả là hổ phụ sinh hổ tử, năm đó Cố Bắc Quân chính là cường giả sở hữu song hệ thuộc tính kim hỏa.
Ngụy viện trưởng nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc, ngỡ ngàng của mọi người thì âm thầm cười trộm.
Ông chậm rãi vuốt vuốt chòm râu bạc, chỉ mới để lộ ba thuộc tính đã gây ra chấn động như vậy, nếu để mọi người biết được Cố Ngữ Yên có đến sáu thuộc tính thì sẽ như thế nào.
Phượng hoàng lửa va vào quả cầu của Mạc Lục Diệp, làm quả cầu vỡ tan, nó không ngừng lại nó cứ tiếp tục lao nhanh về phía Mạc Lục Diệp đang đứng.
Tam hoàng tử không ngờ đến Cố Ngữ Yên lại lợi hại như vậy có thể dễ dàng phá tan võ kỹ của hắn.
Mạc Lục Diệp nhanh chóng lùi lại, tạo kết giới phòng thủ.
Khi phượng hoàng lửa vừa lao thẳng vào kết giới thì kết giới ngay lập tức nứt vỡ.
Cố Ngữ Yên nhanh như tên bắn, đến trước Mạc Lục Diệp, chưởng lực mạnh mẽ đánh ra khiến Mạc Lục Diệp rơi khỏi đài tỷ thí, hộc ra từng ngụm máu tươi.
Cố Ngữ Yên ánh mắt lạnh băng nhìn Mạc Lục Diệp, phần y phục bị cháy xém của hắn để lộ ra những vết bỏng, đây chính là vết thương do linh lực hệ hỏa gây ra, giống với vết thương mà khi trước hắn đã gây ra trên người Tiểu Hổ.
Có điều thương tích của trận đấu ngày hôm nay vẫn chưa phải là tất cả, về sau sẽ có dịp nàng để Tiểu Hổ đích thân đòi lại nợ cũ.
Nói ra có vẻ dài nhưng trên thực tế trận đấu giữa Cố Ngữ Yên và tam hoàng tử diễn ra còn chưa đầy một phút.
Thoáng cái Mạc Lục Diệp đã bị đánh bại, hơn nữa bộ dáng rơi khỏi đài tỷ thí còn rất thảm hại.
Hắn thường ngày ngạo mạn hiện tại thật sự là mất hết mặt mũi.
Mạc Chi Thành nhìn Cố Ngữ Yên lại nhìn Mạc Lục Diệp lúc này đã nằm bất tỉnh, hắn âm thầm thở phào một hơi, may mắn bản thân nhanh nhạy thương lượng trước với nàng.
Nếu không thì có lẽ Thái tử như hắn cũng sẽ rơi vào tình thế khó coi.
Cố Ngữ Yên giải quyết xong Mạc Lục Diệp thì thản nhiên rời đài tỷ thí.
Đại hội so tài lúc này mới chính thức kết thúc.
Mạc Chi Thành tươi cười đi đến gần Cố Ngữ Yên, hắn đã quay lại với bộ dạng nho nhã anh tuấn thường ngày.
“Cố tiểu thư, đa tạ nàng đã nương tay với ta.”
“Không cần đa tạ, Thái tử điện hạ chỉ cần làm theo đúng thỏa thuận mà thôi, thời gian hơn hai canh giờ bốn khắc, nói như vậy thì sẽ hơn hai mươi khắc, ta lấy giá hữu nghị hai mươi ngàn kim tệ.”
Cố Ngữ Yên vui vẻ mỉm cười, Tiểu Hắc quả thật làm rất tốt, không hổ là linh thú khế ước của nàng.
Mạc Chi Thành cười gượng, hắn không ngờ lần này chỉ vì một trận tỷ thí, hơn nữa bản thân còn nhận thua mà lại mất nhiều kim tệ như vậy.
Mạc Chi Thành lấy hai tờ ngân phiếu mười ngàn kim tệ ra, giao cho Cố Ngữ Yên sau đó liền cáo từ.
Mộc Nhiên lúc này mới chạy đến bên cạnh Cố Ngữ Yên, hét lớn.
“Yên Yên lợi hại, Yên Yên tài giỏi, Yên Yên đệ nhất.”
Vân Tuyết cũng chạy ngay theo phía sau, nàng ấy ôm chầm lấy Cố Ngữ Yên, vui vẻ nói.
“Ngữ Yên của ta thật tài giỏi, không hổ là người mà Vân Tuyết ta nhìn trúng.”
Đôi biểu ca song sinh Cố Thương và Cố Thất cùng với Vân Hữu Khiêm cũng đến chúc mừng Cố Ngữ Yên.
Đương nhiên việc đầu tiên mà Vân Hữu Khiêm làm là tháo móng vuốt của muội muội nhà mình ra khỏi người Cố Ngữ Yên.
“Hai màn giao đấu vừa rồi của biểu muội thật mãn nhãn.” Cố Thương nói.
“Đúng đúng, rất đẹp mắt.
Biểu muội so với chúng ta thì lợi hại hơn nhiều.” Cố Thất nói.
“Nhất là lúc muội tung chưởng đánh tam hoàng tử, hahaha đánh rất hay.” Cố Thương lại nói tiếp.
Cố Ngữ Yên nghe mọi người nói chuyện trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Ban đầu biểu huynh Cố Thương chính là đệ tử tinh anh xếp thứ hai, còn Cố Thất thì xếp thứ tư nhưng vì nàng mà mỗi người đều tuột mất một hạng.
Nhưng hai biểu huynh này của nàng hoàn toàn không có chút tức giận nào, chỉ vì nàng mà vui mừng như thế này mới gọi là người nhà.
Cuối cùng mọi người quyết định cùng nhau đi đến tửu lâu lớn nhất kinh thành ăn uống một bữa no say để chúc mừng.