Cố Ngữ Yên và Mạc Chi Thành tỷ thí, nàng rất nhanh đã nhận ra được tu vi của người đối diện.
Thái tử Mạc Ly quốc hơn hai mươi tuổi, tu vi đạt đến Kim Đan cảnh đỉnh phong, người này quả đúng là nhân tài hiếm có, cộng thêm gương mặt khôi ngô và cách cư xử nho nhã hữu lễ của hắn thì có vẻ tên này khá xứng với câu nhân trung long phượng.
Tuy nhiên nếu so với phụ thân nàng năm đó, dựa theo lời nội tổ phụ nói thì Mạc Chi Thành vẫn là kém ông một bậc.
Còn nếu so với Tiêu Huyền thì…không cần nói cũng biết kết quả rồi, cái tên Huyền Vương thần kinh kia vốn dĩ rất yêu nghiệt mà.
Cố Ngữ Yên bất giác cảm thấy bản thân đúng là may mắn, định mệnh đưa nàng xuyên đến nơi này, tính ra thì cũng không tệ chút nào.
Thầm cảm ơn người yêu cũ tra nam một tiếng, nếu không nhờ hắn tặng cho nàng cặp sừng dài khiến nàng nổi đóa nửa đêm khó ngủ muốn đi đốt nhà thì nàng cũng không trượt chân mà xuyên đến đây.
Nghĩ tới Tiêu Huyền lại cảm thấy bản thân có chút nhớ hắn, cộng thêm mấy ý nghĩ vẩn vơ khiến lực đạo Cố Ngữ Yên đánh ra tăng thêm không ít, việc này đã làm cho Thái tử điện hạ nho nhã anh tuấn trở nên chật vật không thôi.
Hắn cũng nhận ra một điều, tu vi của Cố Ngữ Yên ít nhất cũng đã đạt đến Trúc Cơ cảnh.
Mạc Chi Thành trong lòng kinh ngạc, hắn thật sự không nghĩ đến tu vi của Cố Ngữ Yên lại cao như vậy, nàng ấy năm nay chỉ mới mười bảy tuổi, thiên phú vượt bậc thế này, quả thật khủng khiếp, chưa kể đến việc nàng còn là luyện đan sư, hơn nữa bản thân Cố Ngữ Yên nắm trong tay sáu loại thuộc tính.
Người như vậy không thể gọi là hiếm có nên gọi là duy nhất, thậm chí hắn có cảm tưởng nàng còn chả phải người.
May mắn Mạc Chi Thành sở hữu thuộc tính hiếm, Phong nên trong lúc giao đấu không bị thuộc tính của Cố tiểu thư khắc chế, nếu bại trận quá sớm hắn thật sự sẽ rất mất mặt.
Lúc chưởng lực của hai người chạm nhau, Mạc Chi Thành nhìn Cố Ngữ Yên, cười khổ tâm.
“Cố tiểu thư, có thể giữ cho tại hạ chút mặt mũi không?”
“Thái tử muốn thế nào?”
“Ta biết năng lực của Cố tiểu thư so với ta mạnh hơn, ta có ý định nhận thua, có điều tiểu thư có thể lưu tình, cho ta thêm chút thời gian.”
“Một khắc một ngàn kim tệ?”
“Thành giao.”
Thế là một cuộc giao dịch đã diễn ra ngay trên đài tỷ thí, hai khắc trôi qua Mạc Chi Thành bất đắc dĩ thở dài, biết trước là sẽ thua nhưng vẫn phải giao chiến, ai nói làm Thái tử là sung sướng.
Hắn thật sự rất mệt đó.
“Cuồng Sư.” Mạc Chi Thành hô lớn.
Tiếng hô vừa dứt ngay lập tức trên đài tỷ thí xuất hiện một con sư tử với bộ lông vàng rực, phát ra ánh kim quang.
Phần đuôi và bơm của Cuồng Sư là hỏa diễm đang cháy, tỏa ra sức nóng kinh người.
Tiếng bàn tán phía dưới đài vang lên.
“Các ngươi thấy ta nói có đúng không? Cố Ngữ Yên quả thật bất phàm, có thể ép Thái tử điện hạ gọi ra Cuồng Sư.”
“Triệu hồi linh thú khế ước rồi, là Cuồng Sư.”
“Ta nghe nói Cuồng Sư này là ma thú cấp mười, khí thế quả thật đáng sợ.”
“Thật là từ nay về sau ta không dám nói bừa nữa, Cố Ngữ Yên thật lợi hại, ép Thái tử triệu hồi Cuồng Sư rồi, lần gần đây nhất mà Thái tử gọi ra Cuồng Sư đã là một năm trước.”
“Ma thú dũng mãnh như vậy, ta cũng muốn có một con.”
“Thái tử đã triệu hồi khế ước thú, sao Cố Ngữ Yên vẫn đứng bất động vậy? Bị dọa sợ rồi.”
“Nói không chừng là nàng ta không có nổi một ma thú khế ước nào.”
“Cố gia tài lực bạc vạn, tiểu thư dòng chính sao lại không có khế ước thú được?”
“Theo ta thấy thì chín phần là khế ước thú của Cố Ngữ Yên không so được với Cuồng Sư của Thái tử nên mới không gọi ra.”
…
Cố Ngữ Yên nhìn linh thú Cuồng Sư vừa xuất hiện trước mắt, thành thật mà nói nàng đang nghĩ xem có nên gọi khế ước thú ra không hay là tự thân vận động, nhưng mà nếu gọi thì nên gọi linh thú nào? Tiểu Phượng và Tiểu Hổ chắc chắn là bị loại, theo nàng biết thì thánh thú hóa hình người ở Linh Vũ đại lục rất hiếm thấy, huống hồ Mạc Ly quốc cũng chỉ là một trong những quốc gia ở đại lục Linh Vũ, diện tích thu nhỏ hiếm càng thêm hiếm.
“Cố tiểu thư, nàng có thể triệu hồi linh thú khế ước.”
Cố Ngữ Yên nhìn Mạc Chị Thành, cái này là do ngươi tự nói đấy nhé.
Thế là nàng liền triệu hồi cục bông trắng Tiểu Hắc.
Mọi người nhìn thấy tiểu hồ ly đáng yêu xuất hiện trên đài tỷ thí thì hai mắt trừng lớn, đùa à? Để cục bông tròn tròn trắng trắng, nhỏ nhắn đó đấu với Cuồng Sư khổng lồ kia, tính ra thì khế ước thú của Cố Ngữ Yên chỉ to bằng một cái chân của Cuồng Sư mà thôi, thật quá chênh lệch mà.
Ngay lúc này, một thanh âm ồn ồn kèm theo tiếng gầm gừ oai vệ cất lên.
“Tiểu hồ ly, không muốn bị thương thì mau trở lại không gian đi.”
Câu nói vừa phát ra đã mạnh mẽ gây nên một làn sóng hiệu ứng xôn xao dữ dội.
“Là thánh thú.”
“Cuồng Sư là thánh thú.”
“Một năm qua nó đã thăng cấp đến mức này.”
“Cuồng Sư chính là đại linh thú của rừng Bích Lâm Sơn, thật oai vệ.”
“Không hổ là khế ước thú của Thái tử, quả thật là thánh thú.”
…
Tiểu Hắc gương mặt nhất thời nhăn nhó, nó khịt mũi, hất hàm nói với Cuồng Sư.
“Người ta không thích trở vào không gian.”
Nói xong nó còn lè cái lưỡi nhỏ, lêu lêu.
Một lần nữa quần chúng ăn dưa phía dưới lại được một phen xôn xao, nháo nhào cả lên.
“Linh thú biết nói, là thánh thú.”
“Lại là thánh thú.”
“Khế ước thú của Cố Ngữ Yên cũng là thánh thú.”
“Cha mẹ ơi, thánh thú là rau cải sao? Mỗi người đều có một con vậy.”
…
Tiểu Hắc quay ngoắt đầu nhìn quần chúng dưới khán đài, nó cất giọng trách cứ.
“Nè nè, thánh thú là thánh thú, rau cải là rau cải, có điểm nào giống nhau hả? Các ngươi có biết để đạt được đến cấp bậc thánh thú, linh thú chúng ta phải cực khổ thế nào không? Phải vất vả thế nào, gian nan thế nào?"