Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến cuộc thi cuối năm.

Trong đại hội so tài vòng đầu tiên mỗi lớp sẽ cử ra năm đệ tử để lần lượt thi đấu với các đệ tử của các lớp khác.

Những đệ tử tiến tiếp vào vòng trong sẽ được phát cho một con số, hai người có số giống nhau sẽ tỷ thí với nhau, cứ như vậy đến cho đến khi tìm được người chiến thắng cuối cùng.
Cố Ngữ Yên là đệ tử bắt buộc phải tham gia theo lời của Ngụy viện trưởng, nàng cùng với bốn đệ tử khác bước lên đài tỷ thí.

Mộc Nhiên đứng dưới khán đài không ngừng reo hò cổ vũ, tu vi của Mộc Nhiên hiện tại là Võ Vương cấp sáu, vẫn chưa thể tham gia tranh hạng tiến vào bảng tinh anh, hơn nữa chuyện của nhị thúc cũng có phần ảnh hướng đến gia tộc khiến nàng trong lòng có chút muộn phiền.
Tuy nhiên Yên Yên là bằng hữu tốt của nàng, còn có Vân Tuyết, hôm nay nàng ấy cũng tham gia tỷ thí, tranh hạng vào nội môn.

Nếu Vân Tuyết có thể tiến vào nội môn thì tốt rồi, nàng và Vân Tuyết sẽ có cơ hội gặp nhau thường xuyên hơn.

Do vậy dù trong lòng có phiền muộn Mộc Nhiên vẫn rất nhiệt tình đi cổ vũ bằng hữu.

Nàng rất có lòng tin Cố Ngữ Yên sẽ thuận lợi trở thành đệ tử tinh anh, mặc dù Yên Yên chỉ mới đến Thiên Trung viện hơn nửa năm.
Đại hội so tài ở Thiên Trung viện mỗi năm tổ chức một lần quy mô rất lớn, người hoàng thất cũng đến tham dự, còn có cả hoàng thượng và hoàng hậu.

Dù sao ở Mạc Ly quốc thì đệ tử Thiên Trung viện là con cháu hoàng tộc cũng không ít.
Trước khi chính thức bước vào thi đấu, Ngụy viện trưởng sẽ có một vài căn dặn dành cho chúng đệ tử tham gia, sau đó lão sư chưởng quản nội môn sẽ công bố những quy định trong tỷ thí như là không được dùng ám khí, không dùng độc và không dùng đan dược trở lực trong quá trình giao đấu.
Vòng đầu tiên đội của Cố Ngữ Yên vượt qua rất dễ dàng, bản thân nàng chính là thần may mắn chỉ cần có người nhắm vào nàng thì toàn đội của lớp đó đều bị loại.

Ngụy viện trưởng vừa quan sát tình hình trận đấu, vừa vuốt chòm râu bạc, miệng cười tủm tỉm, ông âm thầm tán thưởng.
“Nửa năm qua, tu vi của nha đầu này tiến bộ không ít.”
Vòng hai, ba, bốn, năm…đối với Cố Ngữ Yên cũng không phải là vấn đề, năng lực của nàng hiện tại nếu xét trong phạm vi đệ tử nội môn thì hoàn toàn không có đối thủ, hơn nữa trước đây nàng cũng đã thách đấu đệ tử nội môn đệ nhất, tên của nàng vẫn luôn nằm ở vị trí đầu bảng nội môn.

Cứ như vậy một đường thuận lợi, Cố Ngữ Yên mặc nhiên định sẵn sẽ trở thành đệ tử tinh anh.
Nhưng mà nàng lại biết được một chuyện, ba đệ tử đầu bảng tinh anh sẽ được tốt nghiệp sớm.

Nếu như vậy nàng sẽ không cần áy náy chuyện bản thân thường xuyên cúp học nữa.

Thế là…sự việc diễn ra sau đó là như thế này.
“Kết quả của cuộc thi cuối năm đã có, đầu tiên ta sẽ công bố danh sách đệ tử tiến vào nội môn.”
Ngụy viện trưởng trên tay cầm một bản danh sách, bắt đầu đọc tên từng người một.
“Trương Liên Chính.”
“Vân Tuyết.”
“Phùng Du Thức.”
“Đại Từ Khâm.”


Sau khi thông qua danh ngạch mười đệ tử tiến vào nội môn, tiếp đến sẽ là ba đệ tử thành công bước vào vị trí tinh anh của Thiên Trung viện.
“Cố Ngữ Yên.”
“Vân Hữu Khiêm.”
“Mạc Tiên Sở.”
Ngụy Vô Mục hướng ánh nhìn về phía Cố Ngữ Yên, gương mặt ông hiện rõ vẻ hài lòng, ánh mắt tràn ngập ý cười.
“Ba đệ tử đứng đầu bảng tinh anh của kỳ này lần lượt là Mạc…”

“Khoan đã.”
Lúc này mọi ánh mắt đều đổ về phía người vừa lên tiếng, là Cố Ngữ Yên.

Nàng mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào xinh đẹp nhưng trên thực tế, mỗi lần Cố Ngữ Yên nở nụ cười như vậy thì đều có biến xảy ra.
“Ta Cố Ngữ Yên, thách đấu đệ tử tinh anh đứng đầu.” Nàng thoải mái nói, điệu bộ hết sức thư thái tự nhiên.
Nhưng những người nghe thấy lời nói của nàng thì không có được tâm trạng giống như vậy, bọn họ phải nói là kích động không thôi.
“Nàng ta điên rồi sao?”
“Đúng là ngạo mạn.”
“Cho dù Cố Ngữ Yên có tài giỏi thì nàng ta cũng chỉ mới đến Thiên Trung viện nửa năm mà thôi, sao có thể thắng được đệ tử tinh anh đứng đầu.”
“Theo ta thấy với năng lực của nàng ta có thể lọt vào mười danh ngạch tinh anh đầu tiên.”
“Các ngươi nói xem, lần này có gay cấn giống với trận giao đấu giữa Cố Ngữ Yên và Vân Hữu Khiêm không?”

“Không có chuyện đó đâu, Thái tử đối với Cố Ngữ Yên có tình ý, nhất định sẽ nương tay, thương hoa tiếc ngọc.”
Tiếng xì xầm bàn tán vang lên, mỗi người mỗi câu, không khí cũng trở nên xôn xao, ồn ào hẳn.
Ngụy viện trưởng hướng mắt về phía hoàng thượng, khi đã nhận được cái gật đầu chấp thuận thì ông ngay lập tức nói.
“Được, Cố Ngữ Yên và Mạc Chi Thành lên đài tỷ thí.”
Thật ra thì bản thân ông cũng rất tò mò về thực lực của nha đầu Ngữ Yên, ông cảm nhận được những gì nghĩa tôn nữ của ông biểu lộ ra ngoài vẫn chưa phải là tất cả.
Mạc Chi Thành bộ dạng nhã nhặn hữu lễ, hắn mỉm cười thân thiện nhìn Cố Ngữ Yên.

Nàng cũng nhẹ nhàng đáp lại một nụ cười.
Trong lúc hai người trên đài còn đang nhiệt tình chào hỏi đối phương, thì trên mái nhà, Mị Tam biểu cảm rối bời, trong lòng lo lắng, vương phi đang muốn trèo tường sao?
Y nghiêng đầu, ánh mắt vẫn nhìn về đài tỷ thí, miệng nói.
“Mị Nhi, ngươi xem kìa, có khi nào vương phi sẽ trèo tường không?”
Mị Nhi mỉm cười, nhẹ cốc đầu Mị Tam rồi nói.
“Ngươi yên tâm, vương phi có trèo tường trốn đi thì vương gia cũng sẽ bắt lại thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play