Tới tận khi ăn tối xong, cậu cả Quý vẫn còn để tâm tới chuyện này.

Căn phòng nơi Quý Úc Trình ở khi còn trẻ đã bị khóa. Vì tò mò nên sau khi đặt bát đĩa vào bồn rửa, Ninh Tuy đi tìm ông chủ để xin chìa khóa vào đó xem.

Ông chủ dẫn cậu về phòng mình lục tìm, sau đó đưa một chùm chìa khóa cho Ninh Tuy, hớn hở nói: “Khi đó ba của tôi quản lý sơn trang, tôi vẫn chưa ở đây, nhưng mấy năm nay, dù là phòng trống không dùng đến, tôi cũng sẽ tự mình dọn hoặc là thuê người đến quét dọn mỗi tuần một lần, cậu cứ đi đi, tôi hứa trong đó không có một hạt bụi nào.”

Bản thân anh đang ở ngay trước mặt cậu vợ nhỏ, nhưng cậu vợ nhỏ lại có hứng thú với mình lúc cấp ba hơn, trong lòng Quý Úc Trình càng chua xót, anh tháo găng tay cao su rửa bát ra, đi tới nói với ông chủ bằng vẻ mặt vô cảm: “Anh quét dọn giỏi lắm, thưởng cho anh đi rửa bát.”

Ông chủ: “…”

Ninh Tuy áy náy vỗ vào vai ông chủ: “Anh rửa trước đi, lát nữa tôi tìm xong sẽ tới giúp anh.”

Ông chủ: “…” Chỉ có tí bát đĩa kia, đợi hai người quay về thì tôi đã rửa xong từ lâu rồi!

Dứt lời, mặc kệ sắc mặt của cậu cả Quý đã tối sầm, Ninh Tuy nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa phòng ra.

Cậu tò mò thò đầu vào trong.

Trong đây không khác gì những căn phòng khác, có hai cái đệm cói trên sàn, sạch sẽ, không có một hạt bụi, cũng không có nhiều đồ đạc.

Trên kệ sách có vài quyển sách tranh, Ninh Tuy lật xem mấy quyển sách duy nhất, cảm thấy rất tiếc khi không tìm thấy bất kỳ tấm ảnh nào.

Hơn nữa, hình như Quý Úc Trình không có thói quen vừa đọc sách vừa viết ghi chép, các trang của những cuốn sách này bị gấp lại, nhưng trong đó lại rất sạch sẽ và không có một chữ nào.

Hoàn toàn không tìm thấy dấu vết nào chứng minh anh từng sống ở đây.

Cuối cùng, Ninh Tuy mở tủ quần áo ra, trong tủ có hai bộ quần áo, Ninh Tuy cầm lên xem, chắc chắn hiện giờ Quý Úc Trình không thể mặc vừa kích thước này nữa rồi, vai của anh chắc hẳn đã rộng hơn nhiều so với khi còn trẻ.

Hai bộ quần áo đó có một cái là áo sơ mi màu trắng, một cái là áo len màu đen rộng thùng thình, có lẽ anh cũng chưa từng mặc quá hai lần, bởi vì nó gần như mới tinh.

Những thứ liên quan đến hai từ thiếu niên luôn mang theo chút khí chất yếu ớt nhạy cảm, Ninh Tuy không khỏi tưởng tượng đến Quý Úc Trình lúc là học sinh cấp ba trong chiếc áo sơ mi trắng sẽ trông như thế nào. Có lẽ lúc đó anh còn im lặng hơn bây giờ nhiều, không có vẻ sắc bén như bây giờ, nói không chừng trước khi xảy ra tai nạn, thỉnh thoảng anh còn cười, không biết khi anh cười lên sẽ trông như thế nào.

Ninh Tuy ngẩng đầu lên hỏi: “Không hề có tấm ảnh nào của khi đó sao?”

Quý Úc Trình khoanh tay dựa vào khung cửa, hừ lạnh nói: “Không có.” Anh không phải người thích giữ lại ảnh chụp, thậm chí anh còn không có bức ảnh tốt nghiệp nào.

Hơn nữa, dùng tầm nhìn của hiện giờ nhìn lại quá khứ thì hoàn toàn chỉ như lịch sự đen tối, cũng chỉ có Ninh Tuy mới cảm thấy hứng thú với nó.

Tâm trạng hiện giờ của Ninh Tuy giống như một người hâm mộ vừa lọt hố thần tượng vậy, cậu bị idol khơi dậy sự hứng thú, nhưng kết quả lại phát hiện đó là một cái hố lớn trống huơ trống hoác, không hề có tài liệu nào để khảo cổ cả, cậu cảm thấy trong lòng vừa nhộn nhạo vừa bực bội!

Tại sao lại có người không chụp một bức ảnh nào khi còn trẻ chứ? Cậu có thể hiểu ông cụ xử lý hết những chuyện đó đi, nhưng Quý Úc Trình lại chẳng tự chụp bức nào!

Tuy lúc cậu mười lăm mười sáu tuổi nhà nghèo, nhưng cậu cũng rất tự luyến, cậu vẫn còn giữ lại một số bức ảnh chụp chung với bạn học bằng điện thoại di động nắp gập.

Ninh Tuy có chút ghen tị với Quý Chi Lâm, đáng tiếc là Quý Chi Lâm không thuộc hội cuồng sắc đẹp, nhìn thấy Quý Úc Trình lúc mười mấy tuổi mà vẫn có thể kìm nén không chụp trộm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play