Cứ cứng đờ như vậy suốt cả quãng đường về nhà, Quý Úc Trình nằm trong lòng Ninh Tuy, mặc dù ngoài miệng thì nói không cần, nhưng... anh cũng chẳng ngồi dậy khỏi lòng Ninh Tuy.

Anh ngừng thở một lúc lâu, tay trái muốn vươn ra ôm lấy eo Ninh Tuy nhưng lại lo lắng xuất hiện tình huống giống như trước đây, tay anh khựng lại, cuối cùng vẫn buông xuống lại.

Những ngón tay xương xương dài mảnh của anh đặt trên chiếc ghế bằng da thật trong xe, siết chặt thành nắm đấm, anh hơi dùng sức, như đang cố gắng hết sức để nhẫn nại chuyện gì đó.

Bên trong xe khôi phục yên tĩnh.

Tay Ninh Tuy phủ lên mắt Quý Úc Trình, ngăn cản ánh sáng bên ngoài cửa xe.

Mi mắt Quý Úc Trình cảm nhận được ngón tay Ninh Tuy, cả người anh căng chặt lại.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, anh không dám nghĩ nhiều, sợ bản thân lại tự mình đa tình tiếp.

Nhưng anh vẫn không kiềm chế được mà suy đoán tâm tư của Ninh Tuy.

Có phải ông cụ cảm thấy bệnh tình của anh chưa bình phục, yêu cầu Ninh Tuy không được từ chối anh không?

Hay là do cậu chỉ thích cơ thể của anh thôi.

Bỗng nhiên Quý Úc Trình cảm thấy hơi ghen với cơ thể và khuôn mặt của mình, hay là dứt khoát hủy dung luôn đi, nhưng nếu không còn khuôn mặt này, Ninh Tuy lại càng không liếc mắt nhìn anh một cái nào nữa.

Hơn nữa, nói là mê cơ thể của anh thì cũng không giải thích cho thông được.

Lúc trước khi mình giả bệnh, em ấy cũng không làm xằng làm bậy gì với mình, rõ ràng mình vừa tỉnh lại là em ấy đã không còn hứng thú gì với cơ thể mình nữa.

Như vậy là thế nào...?

Cậu cả Quý nằm trong lòng Ninh Tuy suy nghĩ miên man suốt cả quãng đường, còn Ninh Tuy thì lại ngủ cả một đường, tối hôm qua không ngủ ngon, ngồi trên xe vừa hay ngủ bù một giấc.

Hai tiếng rưỡi sau, xe về đến biệt thự nhà họ Quý.

Bên ngoài hàng rào của vườn hoa có một sinh viên nam đang bê một cái thùng giấy, có vẻ như đang chờ ai đó, Quý Úc Trình ngẩng đầu lên khỏi ngực Ninh Tuy, hờ hững liếc mắt ra ngoài cửa sổ xe nhìn thử.

Xe dừng lại, anh nhanh chóng dựa đầu xuống lại.

Trợ lý Chu quay đầu nhìn thoáng qua, nghĩ cả hai người đều đang ngủ nên khẽ giọng gọi Ninh Tuy: “Mợ cả, dậy đi nào, đến nơi rồi.”

Ninh Tuy mở mắt ra, ngáp một cái: “Ưm.”

Cậu cúi đầu xuống nhìn, bỗng nhiên phát hiện Quý Úc Trình đang ngủ trong lòng mình, mặc dù cậu rất không muốn phải gọi anh dậy, nhưng nếu muốn ngủ bù thì về nhà ngủ có vẻ tốt hơn.

Ninh Tuy nâng tay lên định đánh thức anh thì nhìn thấy cặp mi rung rung khi ngủ của anh, cùng với gương mặt đã bỏ hết moi vẻ sắc sảo, ác liệt và tàn nhẫn, chỉ còn lại vẻ bình thản và đẹp đẽ, cậu không kìm được mà lưu luyến nhìn thêm một lúc.

Biết ngay mê trai đầu thai cũng không hết mà. Nhìn thấy Quý Úc Trình có chút dáng vẻ người thực vật là cậu lạ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play