Khoảnh khắc đó, Quý Úc Trình nghi ngờ
điều mình nghe thấy là ảo giác.
Bởi vì mưa bão đập vào lá chuối và đá
cuội phát ra tiếng lộp bộp nên giọng Ninh Tuy nghe rất nhỏ, nhỏ tới mức khi lọt
vào tai anh thì đã bị tiếng tim đập dồn dập của anh che lấp.
Đợi tới khi anh hoàn hồn lại thì câu
nói này đã biến mất.
Có lẽ đầu óc trống rỗng chính là cảm
giác thế này đây.
Ninh Tuy không nói gì nữa, cậu đứng yên
tại chỗ, không tới gần, nhưng cũng không rời đi.
Cậu cụp mắt.
Tầm mắt Quý Úc Trình nhìn chằm chằm
khuôn mặt cậu, cảm thấy cả người Ninh Tuy như đang trong trạng thái vô cùng mê
man.
Ánh mắt Quý Úc Trình không khỏi dời
xuống, dừng trên quần cậu, Ninh Tuy che ô đi tới, nhưng vai vẫn hơi ướt, trên
quần toàn là vết bùn, giày cũng không biết có bị thấm nước không.
Yết hầu Quý Úc Trình chuyển động, lời
bảo cậu đi tắm nước nóng thay quần áo suýt chút nữa bật ra khỏi miệng, nhưng
cuối cùng lại ra sức nuốt trở về.
Tầm mắt anh dời sang bên trái một chút,
ngẩng đầu nhìn chằm chằm ông chủ đứng ở cửa nhìn về phía hành lang, lông mày
nhíu lại, rồi lại liếc sang ống quần Ninh Tuy, cằm chỉ về phía suối nước nóng,
ra hiệu với ông chủ.
Ông chủ nhanh chóng hiểu được ý của
anh, vội vàng đi tới, kéo Ninh Tuy vào trong nhà chính.
Ninh Tuy bị kéo lùi lại mấy bước, chần
chừ nhìn Quý Úc Trình một cái, sau đó mới quay người đi theo ông chủ.
Ông chủ nhiệt tình giới thiệu với Ninh
Tuy: “Bên này là nhà chính, nhà sau có suối nước nóng, có một cái chòi, có thể
vừa nghe tiếng mưa vừa ngâm, bên trái hành lang là một số phòng trải chiếu
tatami, bên phải là phòng kiểu Trung bình thường, có bồn tắm, máy sưởi mở đủ,
cậu muốn ngâm suối nước nóng hay là lấy một phòng để tắm?”
Ông chủ không ngừng giới thiệu, Ninh
Tuy nghe mà đầu óc ong ong, ngắt lời anh ta: “Cứ lấy đại một phòng cho tôi đi,
tôi đi tắm.”
“Được.” Ông chủ dẫn cậu tới một căn
phòng cuối hành lang, rồi lại chỉ một căn khác cách đó ba bốn căn, nói: “Căn
phòng đó là phòng cố định khi cậu Quý tới đây, trông hai người có vẻ quen nhau,
tôi nói trước với cậu.”
“Phòng cố định?” Ninh Tuy ôm khăn tắm
ông chủ nhét cho cậu, đi qua hành lang với ông chủ, hỏi: “Anh ấy thường tới đây
sao?”
“Cũng không hay tới lắm, đã mấy năm
không tới rồi. Chỗ này chẳng phải là của Quý Thị sao? Mới đầu là khách sạn,
nhưng vì điểm du lịch gần đây ít du khách nên đổi thành khu biệt thự điều dưỡng
suối nước nóng, lần trước cậu Quý tới cùng ông nội anh ấy, không ở bao lâu, còn
lần trước trước nữa thì đã là mấy năm trước rồi, khoảng chín năm trước, trước
khi ra nước ngoài thì đã tĩnh dưỡng ở đây một thời gian.”
“Tĩnh dưỡng?” Ninh Tuy tính thời gian,
đó là lúc Quý Úc Trình khoảng mười lăm mười sáu tuổi, bèn hỏi: “Anh ấy bị bệnh
sao?” ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.