CHÀNG CẢNH SÁT CỦA EM

Chương 3


1 năm


11.

Lương Hành Châu nói chuyện ở đơn vị đã được xử lý suôn sẻ nên anh mới có thời gian đến tìm chúng tôi.

Anh đưa tôi và Tiểu Tây đi chơi đủ trò trong công viên trò chơi.

Tôi thề, đây là ngày Chủ nhật hạnh phúc nhất trong đời tôi đấy!

Suốt quãng thời gian vui vẻ ở đây cũng có vài chuyện xảy ra.

Người đến công viên trò chơi đông quá nên có vài kẻ giở thói ăn cắp vặt.

Lương Hành Châu bắt được tận ba tên.

Tôi cảm thấy hào quang anh hùng trên người anh càng lúc càng chói mắt rồi!

Ôi, tim tôi.

Hay bây giờ tôi tỏ tình nhỉ?

Không được, đường đột quá.

Nhưng ngộ nhỡ thành công thì sao?

Trông anh cũng đâu có ghét tôi.

Tôi nhìn Lương Hành Châu đứng cách đó không xa đang nhận lời cảm ơn từ quần chúng mà lo đến cắn trụi cả móng tay.

Trong lòng như có hai con quỷ nhỏ không ngừng đánh nhau.

Lương Hành Châu đi tới, tôi hỏi anh: “Bình thường anh cũng như vậy hả?”

Anh nhìn tôi: “Sao cơ?”

Tôi khoa tay múa chân: “Hành hiệp trượng nghĩa đó.”

Anh bị tôi chọc cười: “Trong khả năng mà, còn em? Em không làm như vậy ư?”

Tôi ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi đáp: “Mấy chuyện như đỡ cụ già qua đường thì còn được.”

Đột nhiên có thứ gì đó lóe lên trong đầu tôi.

Tôi không nhịn được mà bật cười: “Nói đến mấy chuyện này, đúng là trước kia tôi có làm một việc.”

Lương Hành Châu cũng cười: “Kể tôi nghe đi.”

Tôi làm ra vẻ thần bí, nói khẽ: “Trước kia… Tôi từng cứu một cậu thanh niên đấy.”

12.

Năm ấy tôi học lớp 11.

Từ khi còn nhỏ, tôi đã được ba mẹ dạy dỗ rất nghiêm, chỉ cần điểm thi thấp đi một chút thôi là tôi cũng bị mắng ngập đầu.

Tôi nhớ hôm đó là ngày công bố điểm thi hàng tháng.

Tôi tụt xuống tận hạng mười lăm.

Sau khi tan học, tôi không dám về nhà mà cứ lững thững lượn qua lượn lại trên đường, chờ ba mẹ nguôi giận rồi mới về.

Đi mãi đi mãi, rồi trời tối lúc nào chẳng hay.

Tôi men theo đường lớn, đi tới một cây cầu thật to, cảnh đêm ở nơi này rất đẹp.

Từng cơn gió đêm se lạnh khiến lòng người tĩnh lặng đến kỳ lạ.

Tôi híp mắt ngâm nga một bài ca.

Uầy, tâm trạng tốt lên hẳn.

Đang chuẩn bị quay về thì đột nhiên tôi trông thấy một bóng đen ở ngay phía bên trái của mình.

“Ôi mẹ ơi.” Tôi sợ hết hồn: “Chó nhà ai vậy?”

“Cô mới là chó…”

Giọng điệu hung dữ của cậu thiếu niên lại làm tôi sợ hết hồn thêm lần nữa.

Tôi thề, tôi không cố ý sỉ nhục người ta đâu.

Ai bảo tên này gầy quá, còn ngồi co ro một chỗ, nhìn cứ như là chó nhà ai đi lạc vậy.

Tôi đoán người này nhỏ hơn tôi tầm mấy tuổi nên nói chuyện rất tự nhiên: “Em trai, em làm gì ở đây thế?”

Nào ngờ tên này lại rống lên: “Cút!”

Này, tôi giận rồi đấy nhé.

Nghĩ tôi rảnh lắm à?

Tôi trừng mắt lườm tên kia rồi xoay người đi khỏi.

Nhưng chưa đi được mấy bước thì lại nghe loáng thoáng tiếng khóc ở đằng sau.

Không phải chứ? Khóc rồi ư?

Tôi quay đầu xem thử, ai ngờ lại thấy tên nhóc kia từ từ đứng lên rồi cúi nhìn mặt nước bằng ánh mắt thật u ám.

Không ổn rồi!

Như lường trước được cậu thiếu niên nọ muốn làm gì, tôi lập tức ném cặp sách, chạy tới rồi bổ nhào vào kẻ đang muốn nhảy sông tự tử kia.

Chẳng biết vì sao mà tôi thấy giận vô cùng.

Vì vậy tôi dùng bản lĩnh mà mình đã học trộm từ ba mẹ, mắng người kia đến không ngóc đầu lên được.



Hai mươi phút sau, cậu thiếu niên bị tôi mắng đến ngây cả người.

Tôi thở hắt ra một hơi, thầm nghĩ: Hôm nay mình vẫn chửi hay như hát nhỉ.

13.

Tôi nhìn cậu thiếu niên đang vùi đầu ăn điên cuồng trước mặt, rồi lại nhìn xuống ví tiền rỗng tuếch của mình.

Cứu mạng, tiền tiêu vặt tuần này của tôi bay sạch rồi!

Có lẽ cái nhìn của tôi u oán quá nên cậu thiếu niên chợt ho sặc sụa, một lát sau mới thốt ra được một câu: “Tôi sẽ trả lại cô mà.”

Chậc, tôi chả tin đâu.

“Bỏ đi.” Tôi chống má nhìn người nọ, “Coi như mời cậu ăn vậy.”

Tôi hỏi lý do cậu ta muốn nhảy sông tự tử, cậu ta không trả lời, tôi lại hỏi tên, cậu ta cũng chẳng mở miệng đáp.

Cuối cùng tôi phát hỏa: “Không phải cậu nói sẽ trả tiền cho tôi sao? Chẳng nói chẳng rằng thì tôi biết đòi sao đây?”

Người kia sửng sốt, giương mắt nhìn bảng tên trước ngực tôi rồi nói: “Tôi nhớ cô là được, tôi sẽ trả mà.”

“…”

Tôi muốn đánh người quá.

Lúc gần đi, tôi quay lại nhìn cậu thiếu niên.

Cậu ấy đứng dưới ánh đèn đường vàng nhạt, có lẽ vì lạnh nên cứ giậm chân mãi.

Trời thu lạnh lẽo mà cậu ta lại ăn mặc phong phanh thế kia.

Tôi đi được vài bước, cuối cùng không nhịn được mà quay trở lại.

Sau đó…

Tôi đưa cho người kia một chiếc khăn quàng cổ cùng số tiền tiêu vặt cho tuần sau của mình.

14.

Lương Hành Châu quay đầu nhìn tôi mà không nói gì cả.

Thấy thế, tôi đỏ mặt: “Sao… Sao vậy?”

Anh hỏi: “Sau đó thì sao?”

Sau đó á?

Tôi ngẫm nghĩ đôi phút rồi đáp: “Không có sau đó, tôi không gặp cậu ấy nữa, nhưng tôi đoán bây giờ cuộc sống của cậu ấy cũng ổn rồi.”

Lương Hành Châu thắc mắc: “Sao em lại nghĩ thế?”

Tôi nhún vai: “Không biết nữa, chắc là trực giác đó, trông cậu ấy chẳng vừa đâu.”



Tiểu Tây chơi đến khi trời tối hẳn mới chịu về, Lương Hành Châu chở tôi đến trước khu chung cư.

Lúc xuống xe, anh lấy một chiếc túi từ trong cốp xe ra rồi đưa cho tôi. Tôi sửng sốt: “Cái gì vậy ạ?”

Anh cười đáp rằng: “Quà đấy.”

Tôi tò mò định xem thử, nhưng còn chưa thấy rõ đã bị Lương Hành Châu che lại mất.

“Về rồi hẵng xem.”

Mùi hương chỉ có ở nơi anh lượn lờ quanh chóp mũi khiến mặt tôi đỏ ửng.

Tôi vội thoát khỏi tầm mắt của anh, gần như là chạy trối chết về nhà.

Sau khi vào phòng, tôi tựa lưng vào tường, cố gắng xoa dịu tâm tình đang dậy sóng của mình.

Mày tiêu rồi Lục Khê à!

Mày bị Lương Hành Châu bắt chẹt rồi!

Tôi nhìn sang túi quà mà anh đưa, cảm giác háo hức trào dâng trong lòng.

Là gì vậy nhỉ?

Sao Lương Hành Châu lại thần thần bí bí như thế chứ?

Tôi dè dặt mở túi quà ra.

Bên trong túi… là một chiếc khăn quàng cổ đã cũ.

???

Lương Hành Châu có ý gì?

Tôi nhìn khăn quàng cổ trước mặt rồi rơi vào trầm tư.

15.

Góc nhìn của Lương Hành Châu…

Đơn vị có một suất đến làm việc ở Hoàng Giang.

Tôi lập tức đăng ký mà không chút đắn đo, cô ấy… đang ở Hoàng Giang.

Lúc đi, cấp trên đến tiễn tôi.

Anh ấy vỗ vai tôi và hỏi: “Tiểu Lương đi thật đấy à? Sao tự nhiên lại muốn đến Hoàng Giang thế?”

Anh ấy còn cười nói: “Tôi còn định giới thiệu con gái của tôi cho cậu, năm nay con bé vừa tốt nghiệp đại học đấy.”

Tôi đáp: “Tôi đã có người trong lòng nhiều năm rồi ạ. Cô ấy đang ở Hoàng Giang.”

Cấp trên kinh ngạc nhìn tôi.

Sau này tôi nghe nói, mỗi khi đơn vị cũ nhắc đến tôi thì sẽ không gọi tên tôi nữa, mà dùng biệt danh “gã si tình” để thay thế.

Tôi không phải là gã si tình, tôi là tên quỷ nhát gan.

Lén lút nằm vùng trong Weibo của Lục Khê suốt ba năm trời, nhưng chẳng dám gửi lấy một tin nhắn cho cô ấy.

Thế tôi không phải quỷ nhát gan thì là cái gì đây?



Tôi không ngờ mình lại gặp Lục Kê trong tình cảnh này.

Cô ấy mặc áo khoác đen, đi ra từ trạm tàu điện ngầm.

Tôi như chết lặng đứng sững ở đó, Tiểu Tây kéo tay tôi: “Anh ơi, đi thôi.”

Lần này ra ngoài là để đưa thằng bé đến lớp ngoại khóa.

Nhưng đột nhiên tôi có cảm giác, nếu tối nay mình bỏ lỡ cơ hội này thì chắc sẽ khó gặp được Lục Khê nữa.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến tôi thảng thốt không thôi.

Tôi cúi nhìn nhóc Tiểu Tây chỉ mới năm tuổi, sau đó lại ngồi xuống nói với thằng bé: “Tiểu Tây thấy chị gái xinh đẹp mặc áo khoác màu đen ở đằng kia không?”

Tiểu Tây gật đầu.

Tôi cười: “Anh mua kẹo hồ lô cho em, em giúp anh một chuyện nhé?”

Mấy đứa nhóc rất dễ bị mua chuộc, chỉ cần một cây kẹo hồ lô là đủ rồi.

Tiểu Tây đi theo sau Lục Khê, còn tôi cứ bám theo bọn họ với khoảng cách khá xa.

Khoảng mười mấy phút sau, rốt cuộc Lục Khê cũng phát hiện ra thằng bé.

Cô ấy đi hỏi mấy người xung quanh nhưng chẳng ai thèm để ý.

Sau đó tôi thấy cô ấy bắt đầu nói chuyện với Tiểu Tây.

Không thể không nói, lúc ấy tôi khá căng thẳng.

Chẳng biết Tiểu Tây có học thuộc lòng số điện thoại của tôi không nữa.

16.

Tôi suýt quăng điện thoại ra xa khi nhận được cuộc gọi từ một dãy số lạ.

“A lô, xin chào.”

Tôi cố gắng để giọng mình nghe bình thường một chút.

Nào ngờ Lục Khê lại ra bài chẳng theo lẽ thường.

Cô ấy nói: “Em trai anh đang ở trong tay tôi.”

Thật may là tôi đã nhịn cười thành công, cô gái ở nơi xa đang buồn bực giậm chân.

… Đáng yêu quá.

Sau khi ngắt điện thoại, tôi thấy Lục Khê cởi khăn quàng trên cổ xuống rồi cẩn thận choàng cho Tiểu Tây.

Khung cảnh ấy khiến tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp cô gái này.

Khi đó cô ấy cũng đưa cho tôi một chiếc khăn quàng cổ…

Thấy thời gian vừa vặn rồi nên tôi đi về phía bọn họ.



Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi.

Tôi đã có được WeChat của Lục Khê.

Vốn dĩ còn muốn mời cô ấy ăn cơm, nào ngờ đơn vị lại gọi điện thoại tới nói là có chuyện gấp.

Trước khi đi, tôi không nhịn được mà quay lại nhìn Lục Khê, cô ấy mỉm cười vẫy tay với tôi.

Tôi vui lắm, nhưng cũng có phần mất mát.

Mất mát vì người con gái ấy không nhận ra tôi.

Còn vui là vì tối nay tôi đã gặp lại cô ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play