CHÀNG CẢNH SÁT CỦA EM

Chương 4


1 năm


17.

Tôi thường nghĩ, nếu Lục Khê biết tôi là người mang tâm cơ như thế thì có ghét tôi không nhỉ?

Dù sao nhiệm vụ bán bánh kếp ở trước chung cư của cô ấy cũng là do tôi cố gắng giành lấy.

Bởi vì căng thẳng quá nên lỡ làm một phần bánh hỏng đến tệ hại cho cô ấy. Chứ thật ra… tôi nấu ăn giỏi lắm đấy.



Rồi sau này cô ấy lại gọi điện thoại cho tôi, báo rằng có người đã cầu cứu cô ấy và hình như người ấy bị giam giữ trái phép.

Tôi đang ở trong đơn vị, hoảng hốt đến mức làm đổ cả ly nước.

Tôi sợ cô ấy bị đám người kia phát hiện, càng sợ hơn nữa là bọn chúng sẽ làm gì cô ấy.

Thật may là, Lục Khê rất cơ trí.

Cô ấy đã trốn thật kỹ cho tới khi tôi vội vàng chạy đến đó.

Vốn định nói nhiều hơn với Lục Khê, nhưng mấy bà bác trong khu chung cư lại nhiệt tình quá.



Tôi muốn hẹn Lục Khê đến khu vui chơi, nghe nói cô ấy vẫn luôn muốn tới đó.

Nhưng tôi chẳng tìm được lý do.

Đúng lúc này, Tiểu Tây cầm cuốn vở chạy tới: “Anh ơi, anh đọc truyện cổ tích cho em nghe đi.”

Tôi nhìn thằng bé rồi vội vàng bò dậy.

Dì giúp việc đang nấu cơm, tôi nói: “Dì à, không phải dì nói ngày mai cháu gái của dì kết hôn sao?”

Dì giúp việc sửng sốt: “Đúng rồi, nhưng chắc dì không đến được mất.”

Tôi đáp: “Cháu gái kết hôn, sao dì không đi được chứ? Mai dì không cần tới đâu ạ. Tiền xe đi lại cháu trả!”

Tôi trở về phòng, lấy điện thoại di động ra rồi nhắn tin cho Lục Khê: “Ngày mai em rảnh không?”



Nhờ phúc của Tiểu Tây, tôi có thể quang minh chính đại gọi Lục Khê là bạn gái của mình.

Dù là giả nhưng tôi cũng vui lắm rồi.

Lục Khê kể cho tôi nghe chuyện cô ấy cứu một cậu thiếu niên lúc còn học cấp ba.

Tôi chẳng nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô ấy.

Lục Khê nói cô ấy nghĩ hiện tại cậu thiếu niên ấy đang sống rất tốt.

Trực giác của cô ấy chính xác quá.

Dù sao… Bây giờ tôi có thể chăm sóc cho em trai, cũng tìm được cô gái mà mình yêu thầm nhiều năm qua.

Cuộc sống hiện tại của tôi quá tốt.

Trước khi chia tay, tôi đã trả lại chiếc khăng quàng cổ mà cô ấy đã đưa cho tôi vào năm đó.

Cũng không có gì lạ, tôi chỉ muốn có thể dũng cảm trước cô ấy dù chỉ một lần.

Tôi định tỏ tình với cô ấy.

18.

Góc nhìn của Lục Khê…

Tôi nhìn chiếc khăn quàng cổ cũ kỹ nằm chỏng chơ trên giường đến thất thần.

Tuy dòng suy nghĩ đã trôi xa đến tận đẩu tận đâu, nhưng tôi chẳng thể nắm được điểm mấu chốt.

Tại sao có thể trùng hợp như vậy nhỉ?

Lương Hành Châu chính là cậu thiếu niên tôi từng cứu sao?

Thế giới này thật kỳ lạ.

Tôi nằm vật xuống giường và nhìn đăm đăm lên trần nhà, đầu óc cứ xoắn cả vào nhau.

Cuối cùng chỉ còn sót lại một suy nghĩ duy nhất.

Lương Hành Châu nhỏ tuổi hơn tôi ư?

Thế mà tôi lại có thể sinh ra mấy suy nghĩ đen tối với anh ấy?

Lục Khê à, mày đỉnh quá!

Tôi chẳng biết Lương Hành Châu nghĩ gì trong đầu cả.

Anh ấy nhận ra tôi ngay từ đầu rồi ư?

Cmn, càng nghĩ càng giận.

Tôi kéo chăn trùm lên đầu, vừa nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi, và giấc ngủ này đã khiến tôi bỏ lỡ toàn bộ cuộc gọi của Lương Hành Châu…

Ngày hôm sau, tôi thành công bị sái cổ vì ngủ sai tư thế.

Nhìn màn hình điện thoại hiển thị chi chít cuộc gọi nhỡ, tôi rối rắm một lúc lâu, sau đó quyết định mặc kệ.

Ừ, không sai đâu, tôi vẫn đang giận đấy.

Lúc đến chỗ làm, đầu tôi vẫn nghẹo sang một bên, đồng nghiệp không nhìn nổi nữa bèn hỏi: “Tiểu Lục, cổ của cô bị sao vậy?”

Tôi cười khổ: “Bị sái cổ rồi.”

Cô bạn đồng nghiệp nhìn tôi đầy thương cảm: “Tầng dưới mới mở trung tâm massage, cô đến thử đi.”

Tôi nhận lấy tờ quảng cáo xem thử.

Trên đó ghi đủ thứ để tâng bốc tay nghề của họ. Cũng… khá lôi cuốn đấy.

Giờ nghỉ trưa, tôi tìm đến cửa tiệm kia dựa vào địa chỉ được ghi trên tờ quảng cáo.

Nhân viên phục vụ nhiệt tình kéo tay tôi, còn gọi tôi là em gái.

Tôi không kháng cự được nên đành thuận theo tự nhiên.

Tôi nằm trên giường massage, chị gái xoa bóp lưng cho tôi bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Em gái à, để chị giác hơi và châm cứu cho nhé, chắc chắn cổ của em sẽ ổn trở lại!”

Tôi buồn ngủ: “Được…”

Tiếng nhạc khá chói tai.

Tôi nói: “Chị à, có thể đổi nhạc khác không?”

Người nọ sửng sốt: “Em không thích nhạc của Châu Kiệt Luân sao?”

Tôi lắc đầu: “Không phải, chị đừng mở remix được không ạ?”

20.

Lúc tôi tỉnh dậy thì chị gái kia đã làm xong cả rồi.

Khỏi phải nói, đúng là cổ của tôi thoải mái hơn nhiều rồi.

Lúc đi tính tiền, nhân viên trước quầy thanh toán toét miệng cười: “Của chị hết ba vạn, xin hỏi chị dùng thẻ hay là tiền mặt?”

Tôi: “?”

Rõ ràng có thể đi ăn cướp mà, sao còn mở tiệm massage làm gì nhỉ?

Tôi giận đến bật cười: “Em gái này, hóa ra tiệm của các người mở ra để lừa đảo à?”

Cô gái nọ lập tức thay đổi sắc mặt: “Thưa chị, chị đã dùng dịch vụ bên chúng tôi rồi, bây giờ định không trả tiền sao ạ?”

Ha, còn ra vẻ oan ức lắm.

Thì ra tôi giống kẻ tiêu tiền như nước lắm hả?

Tôi đặt túi xách xuống, nhìn cô ta từ trên cao: “Bạn trai tôi là cảnh sát đấy, cô dám lừa đảo tôi không?”

Người đối diện bĩu môi: “Bạn trai tôi là cục trưởng đấy, hù ai không biết?”

Ồ, bây giờ chuyển sang tức giận rồi đấy.

Tôi đang muốn phun ngọc phun hoa với cô ta thì chợt nghe thấy tiếng náo loạn ở phía sau tiệm massage này.

Cô gái đứng trước quầy sợ hết hồn, vô thức cầm lấy điện thoại di động, nào ngờ lại bị ai đó giật lại.

“Không được nhúc nhích! Ngồi xuống!”

Cô gái kia ngồi thụp xuống.

Tôi cũng ngồi xuống theo.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi chỉ đi giác hơi thôi mà.

20.

Có người mặc quần áo xộc xệch bị cảnh sát áp giải ra khỏi tiệm massage.

Ôi cái số c.ứ.t c.h.ó gì đây?

Sao tôi cứ gặp mấy chuyện như thế này vậy nhỉ?

Có anh cảnh sát đi qua, tôi vội vàng lên tiếng: “Đồng chí cảnh sát, tôi tới giác hơi thôi chứ không biết gì hết, tôi đi trước được không?”

Người kia nhìn tôi, sau đó hai mắt sáng lên như đèn pha ô tô.

Tôi thấy anh ta kéo một người đồng nghiệp sang một góc rồi thầm thì to nhỏ gì đấy.

Thỉnh thoảng bọn họ còn nhìn tôi nữa.

Tôi cảm thấy mình chẳng khác nào mấy chú khỉ trong vườn thú.

“Là cô ấy nhỉ?”

“… Nhìn cũng giống đấy.”

Một người cảnh sát trong đó cười nói với tôi: “Cô chờ một chút.”

Còn một người khác đi thẳng vào trong và nói vọng tới cuối hành lang: “Tiểu Lương, cậu ra ngoài này đi, bạn gái cậu ở đây này.”

21.

Tôi nhục đến chết rồi.

Vào bừa một tiệm massage mà cũng bị vác vào cục cảnh sát.

Trừ tôi ra, chắc chẳng còn ai nữa đâu.



Cuối cùng là Lương Hành Châu đưa tôi ra khỏi cục cảnh sát.

Tôi bụm mặt chạy trối chết, nhưng lại bị người kia tóm lấy cổ áo kéo về.

“Nhìn đường.”

Lương Hành Châu và tôi ngồi trên băng ghế dài ở ven đường, chẳng ai bắt chuyện trước.

Một lúc sau, Lương Hành Châu bèn lên tiếng: “Em không muốn hỏi tôi điều gì à?”

Nếu anh ấy đã hỏi thì tôi cũng thành thật trả lời: “Có chứ. Cậu thiếu niên năm đó đã trưởng thành rồi nhỉ. Nếu không ngại, anh có thể kể cho tôi nghe mọi chuyện được không?”

Lương Hành Châu ngước lên nhìn trời, hàng mày rậm khẽ chau lại.

“Để tôi nhớ xem. Khi đó là năm 2012, cũng là năm khó khăn nhất trong đời tôi.”

“Tôi rớt kì thi tuyển sinh trung học phổ thông, nhà thì phá sản, ba tôi áp lực đến mức nhảy lầu. Mẹ tôi thì trầm cảm, suốt ngày chỉ muốn tự tử.” Anh quay sang nhìn tôi, “Đêm hôm đó, mẹ tôi đang cố tự tử thì được tôi cứu kịp, lúc bà ấy được cấp cứu trong bệnh viện, tôi đi trên cầu thì gặp em.”

Tôi kinh ngạc nhìn người kia

Tôi không ngờ cuộc sống trước kia của anh lại đen tối đến thế.

Lương Hành Châu thở hắt ra: “Nhờ em mắng mà tôi mới tỉnh ra đấy.”

Tôi càng nghi ngờ trong lòng…

Dù sao khi ấy tôi đã mắng những lời thô tục lắm…

Chẳng lẽ… cách tôi chửi người ta giống mẹ anh ấy lắm à?

22.

Lương Hành Châu kể, khi anh thi đại học thì mẹ anh lấy chồng khác, lúc ấy chứng trầm cảm của bà đã đỡ nhiều rồi.

“Vậy Tiểu Tây là…”

“Em trai cùng mẹ khác cha của tôi.” Anh cười, “Gần đây bọn họ đi du lịch nên đưa Tiểu Tây sang chỗ tôi.”

Tôi gật đầu.

Lương Hành Châu chăm chú nhìn tôi: “Em còn muốn hỏi gì nữa không?”

Tôi đưa ba ngón tay ra một cách rất chắn chắn: “Còn ba câu hỏi nữa.”

Anh bật cười: “Hỏi đi.”

Tôi: “Rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi?”

Người kia: “25.”

May quá may quá, tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi chỉ lớn hơn anh ấy ba tuổi thôi.

“Lấy vợ lớn hơn ba tuổi như ôm được cục vàng”. Thế thì bọn tôi cũng xứng đôi lắm chứ!

Tôi lấy lại tinh thần, ho khan vài tiếng rồi hỏi tiếp: “Câu hỏi thứ hai, ở tiệm massage vừa rồi, sao đồng nghiệp của anh lại nói tôi là bạn gái anh?”

Tôi vẫn còn nhớ chuyện này đấy!

Lương Hành Châu sửng sốt vài giây rồi đáp: “Chuyện đó à? Hiểu nhầm thôi.”

Anh lấy ví tiền trong túi ra, trong một ngăn nhỏ có ảnh của một cô gái.

Tôi thờ ơ nhìn tấm ảnh vài giây, sau đó vội vàng giật lấy.

Cứu với, cô gái ngây thơ với đôi mắt trong suốt này, chẳng phải là tôi đây ư?

Lương Hành Châu hơi nghiêng người né tránh, vì quán tính nên tôi ngã nhào vào ngực anh.

Tôi lập tức nhảy dựng lên như bị phỏng.

“Sao anh có hình của tôi?”

Lương Hành Châu đáp: “Khi đó em đưa ví tiền cho tôi rồi đi mất, tấm hình này được kẹp trong ví tiền. Đồng nghiệp của tôi vô tình thấy được nên cứ bảo em là bạn gái của tôi. Tôi đã giải thích rồi, nhưng bọn họ không tin.”

Ngại quá đi… Chẳng biết là ai được hời từ ai nữa…

23.

Lương Hành Châu: “Còn câu hỏi cuối cùng của em?”

Tôi quay sang nhìn anh, ánh mắt đầy khẩn thiết: “Lúc trước anh nợ tôi 100 tệ, khi nào thì trả đây?”

Lương Hành Châu sửng sốt, sau đó chợt bật cười.

Đèn đường vẩy những tia sáng ấm áp lên người anh, không gian vừa mông lung vừa tươi đẹp.

“Đưa tay ra đây.”

Tôi xòe tay ra trước mặt anh.

Người kia nắm lấy tay tôi: “Vậy em xem tôi có đáng giá 100 tệ không?”

Tôi bối rối bởi câu hỏi ấy, bèn hỏi ngược lại: “Tôi muốn làm gì cũng được đúng không?”

Lương Hành Châu: “…”

Anh ấy im lặng.

Hình như đêm nay là đêm của im lặng thì phải.

Lòng bàn tay của Lương Hành Châu rất ấm, ánh mắt anh sáng quắc.

Bỗng dưng tôi cứ thấp thỏm không yên.

Đang chuẩn bị cười ha ha cho qua chuyện thì người kia lại lên tiếng.

Anh hỏi tôi: “Lục Khê, em muốn làm bạn gái tôi không?”

Tôi kinh hãi: “!”

Thẳng thắng thế này thì tôi biết làm sao bây giờ?

“Sao? Làm bạn gái của anh thì có thể làm bất cứ thứ gì tôi muốn à?”

Tô cố giả vờ bình tĩnh và phản kích.

Nào ngờ Lương Hành Châu lại thản nhiên gật đầu.

Thú thật là sự dụ hoặc này lớn quá, tôi không kìm chế được nữa rồi.

24.

Tôi trở về trong trạng thái ngơ ngác ngỡ ngàng.

Tối nay là một đêm vô cùng thần kỳ.

Sau một thời gian dài sống trong thời đại độc thân huy hoàng, tôi có người yêu rồi…

Ha ha ha ha ha ha ha…

Ban đêm ngủ cũng phải cười đến tỉnh mất.

Ngày hôm sau, tôi đi làm với vành mắt đen như gấu trúc.

Đồng nghiệp giật mình: “Lục Khê à, gần đây cô hay gặp vấn đề với giấc ngủ nhỉ. Ngày hôm qua thì bị sái cổ, còn hôm nay thì mắt lại đen thùi lùi thế kia.”

Tôi cười: “Không sau đâu, há há há há.”

Cô nàng đồng nghiệp sửng sốt: “Cơ mà tâm trạng của cô không tệ ha.”



Giờ tan tầm, đồng nghiệp gọi tôi lại: “Cô có nhớ người bạn mà trước kia tôi giới thiệu cho cô không?”

Tôi… không nhớ.

Chỉ nhớ có một thời gian tôi muốn yêu đương quá nên kết bạn với rất nhiều người trên WeChat.

Toàn bộ đều do đồng nghiệp giới thiệu.

Nhưng cuối cùng chẳng đến được với ai cả.

Tôi hỏi cô nàng: “Sao thế?”

Người nọ vô cùng kích động: “Bạn tôi bảo đúng lúc hôm nay có việc tới Hoàng Giang nên muốn làm quen với cô.”

Tôi mỉm cười: “Xin lỗi nha, tôi có bạn trai rồi.”

Cô nàng đồng nghiệp ngơ ngác.

Tôi vội bổ sung: “Là cảnh sát, đẹp trai cao to, cao 1m85, dáng người đỉnh lắm.”

Ồ, có bạn trai để khoe khoang thích quá đi!

Đồng nghiệp: “Cô đừng có giả vờ.”

Tôi: “Thật mà, tôi không muốn nói chuyện với người không có người yêu đâu.”

25.

Lúc ra khỏi công ty sau khi tan việc, tôi bị một người đàn ông xa lạ cản đường.

Anh ta nói: “Xin chào cô Lục, tôi là Tưởng Bân.”

Đáng chết, sao cô nàng đồng nghiệp không nói với tôi là người này đang chờ tôi ở dưới này chứ?

Tôi mỉm cười: “Xin hỏi có chuyện gì không ạ?”

Tưởng Bân vô cùng lịch sự: “Là thế này, tôi muốn mời cô ăn cơm, không biết cô có thời gian không?”

Tôi đáp: “Ngại quá, tôi còn có việc bận, có thể…”

Còn chưa nói hết câu thì tôi đã bị người nọ kéo vào một khúc quanh.

?

Sao tên này lại động tay động chân rồi?

Tưởng Bân giải thích: “Xin lỗi, vừa rồi tôi thấy có một người đàn ông cứ lén lén lút lút nhìn cô.”

Tôi vô thức quay đầu lại, nào ngờ đụng phải người vừa bước tới nên cơ thể mất thăng bằng rồi ngả ra sau, cũng may có người ôm lấy eo tôi, kéo tôi trở lại.

Tôi nhìn Lương Hành Châu đang gần kề trong gang tấc mà bối rối vô cùng.

Tưởng Bân cố giữ tôi lại: “Mời anh buông tay ra.”

Lương Hành Châu lườm anh ta, sau đó kéo tôi sang bên cạnh.

Anh lấy thẻ cảnh sát ra và nói: “Tôi tìm cô gái này có chút việc, phiền anh hợp tác.”

Tôi: “?”

Câu này có gì đó lạ lắm.

Nhưng Tưởng Bân lại tưởng thật, hơn nữa còn chạy nhanh hơn cả thỏ.

Tôi liếc Lương Hành Châu: “Anh ác quá.”

Người nọ bật cười nắm lấy tay tôi: “Em muốn ăn cái gì? Anh tạ lỗi với em.”

26.

Lương Hành Châu đưa tôi về nhà.

Ba mẹ thấy tôi tìm được đối tượng trước 30 tuổi nên mừng lắm.

Bọn họ không ngừng kéo tay Lương Hành Châu: “Ai da, Lương Khê nhà bác chắc làm phiền cháu lắm nhỉ.”

“Từ nhỏ con bé đã không nghe lời, tính tình cứ như con trai ấy, sau này cháu rộng lượng với nó nhé.”

Tôi cạn lời nhìn ba mẹ mình.

Chưa từng thấy bậc làm ba làm mẹ nào lại dìm hàng con gái mình thế này.

Ai ngờ tôi đã đánh giá thấp bọn họ mất rồi.

Bọn họ còn lôi mọi chuyện xấu từ bé đến lớn của tôi ra để kể cho Lương Hành Châu nghe.

Gì mà 7 tuổi trèo cây hái hồng, kết quả là bị kẹt trên cây, 10 tuổi đánh nhau với người khác, hậu quả là rụng cả răng cửa, 15 tuổi mua bán bài tập, bị nhà trưởng phê bình…

Mẹ tôi còn nói: “Năm nó 17 tuổi, sợ bị mắng nên đến tối mịt rồi mà vẫn chưa dám mò về nhà, xong về kể là gặp một con chó bị lạc, còn dùng hết tiền tiêu vặt của hai tuần cho con chó ấy nữa.”

Tôi: “!”

Không được kể chuyện này ra đâu!

Nhưng không kịp nữa rồi.

Ba tôi còn phụ họa: “Đúng đó, nó còn để lại chiếc khăn quàng mà mẹ nó mua cho con chó kia. Con bé này hời hợt nhiều khuyết điểm thật, nhưng được cái tốt bụng lắm.”

Lương Hành Châu mỉm cười nhìn sang.

“Chó lạc à?”

Tôi dở khóc dở cười, bây giờ không biết nên giải thích thế nào nữa.

Hai chân tôi mềm nhũn khi trông thấy những ánh mắt đầy phán xét của ba người kia, tôi bèn quỳ thụp xuống: “Con nghiệp chướng nặng nề, xin dập đầu tạ lỗi với mọi người.”



Sau khi tôi giải thích mọi chuyện với ba mẹ, phản ứng của bọn họ rất khác với tính toán của tôi.

Mẹ tôi nắm tay Lương Hành Châu, hai mắt đẫm lệ: “Đứa bé này, con phải chịu khổ rồi.”

Ba tôi vỗ vai anh, bùi ngùi nói rằng: “Sau này chúng ta chính là người một nhà.”

Vui vẻ hòa thuận siết bao.

Trông thật giống người một nhà tương thân tương ái mà.

Chỉ có tôi là người ngoài thôi.

Hầy, tôi cảm thấy hơi hối hận vì đã đưa Lương Hành Châu về nhà rồi. 

Hoàn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play