CHÀNG CẢNH SÁT CỦA EM

Chương 2


1 năm


6.

Lương Hành Châu bề bộn nhiều việc nên bình thường chúng tôi rất hiếm khi nhắn tin trò chuyện, nhưng mỗi lần nói chuyện phiếm đều rất vui vẻ.

Thứ bảy hôm đó, Lương Hành Châu gửi một tin nhắn cho tôi: “Hôm nay em được nghỉ chứ?”

Tôi đáp: “Vâng ạ.”

Anh: “Tốt nhất hôm nay đừng ra ngoài nhé.”

Chẳng đầu chẳng đuôi gì cả.

Nhưng làm sao bây giờ? Dì cả của tôi tới mà trong nhà không còn “hàng” dự trữ, tôi phải xuống siêu thị một chuyến thôi.

Kết quả tôi vừa đi qua hai dãy chung cư thì một chiếc quần nhỏ màu đỏ từ đâu rơi xuống trúng ngay người.

Tôi: “???”

Ai lại làm việc thất đức như vậy hả??

Dám vứt đồ từ trên cao xuống, đã thế còn là quần nhỏ màu đỏ chói mắt nữa chứ!

Tôi tức giận đùng đùng ngước lên xem thử, đúng lúc trông thấy Lâm Xuyên đang đứng trên lầu năm nhìn xuống.

Vẻ mặt tôi chẳng khác nào chiếc meme “Ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm”*.

* Meme này ở dưới phần bình luận đó ạ.

Tên Lâm Xuyên kia dám dùng cách này để trả thù tôi ư?

Có điều… Vẻ mặt của anh ta có gì đó sai sai.

Tôi nhìn vào gương mặt xoắn xuýt của gã, rồi cúi đầu nhìn chiếc quần đỏ chót trong tay, trên đó có một dòng chữ.

Cứu với!!

Đột nhiên Lâm Xuyên bị ai đó nắm tóc kéo về phòng, tiếp đến kẻ đó còn rướn người nhìn xuống dưới này.

Tôi nhanh chân chạy đến cạnh góc tường rồi ngồi thụp xuống.

Tình huống oái ăm gì thế này?

Tôi không dám chậm trễ thêm một giây nào nữa, vội vàng bấm điện thoại gọi cho Lương Hành Châu, sau đó kể rõ mọi chuyện từ đầu tới cuối.

Giọng anh trầm xuống: “Em đang ở đâu?”

Tôi nhìn chung quanh rồi đáp: “Tôi đang ngồi trốn ở dưới lầu.”

Người bên kia đầu dây dặn tôi không nên di chuyển, anh hỏi rõ vị trí rồi nói: “Đừng sợ, tôi đến chỗ em ngay.”

Chết tiệt, bỗng dưng cảm thấy an toàn quá.

Hình như tim tôi lại đập nhanh hơn nữa rồi.

7.

Cảnh sát đến rất nhanh, bọn họ không gây ra động tĩnh nào, chỉ lặng lẽ tiến lên lầu.

Không lâu sau, phía trên bắt đầu đùng đùng rầm rầm, sau đó một đoàn người bị còng tay được áp giải xuống dưới lầu.

Quần chúng đứng xung quanh hóng chuyện, tôi cũng đứng xem thử cho vui.

“Bị sao đấy ạ?”

Một bác gái đáp: “Hình như là bán hàng đa cấp, bị bê đi nguyên một ổ luôn đấy.”

Tôi kinh hãi: “Bán hàng đa cấp ấy ạ?”

Lúc chúng tôi đang trò chuyện thì đám người kia đã bị đưa lên xe cảnh sát.

Lương Hành Châu bước ra từ trong hành lang, dáng dấp xuất chúng kia cứ như là hạc trong bầy gà!

Chẳng qua…

Trên lưng anh còn có một người nữa.

Là Lâm Xuyên!

Bác gái kiêm tình báo trong khu chung cư bắt đầu giới thiệu cho tôi hay: “Cậu trai trẻ kia kìa, bạn gái cậu ta nằm trong đường dây đa cấp, cậu ta cũng bị lừa vào đó đấy!”

Tôi kinh ngạc: “Chuyện này mà bác cũng biết ạ?”

Lâm Xuyên khóc tu tu bị Lương Hành Châu túm xuống khỏi người.

Không biết sao tôi càng thấy ghét gã bạn trai cũ.

Lương Hành Châu nhìn xung quanh một lượt, sau đó đi thẳng tới chỗ tôi.

Anh hỏi tôi: “Em không sao chứ?”

Tôi sửng sốt: “Không sao ạ.”

Anh cúi đầu nhìn tôi, sau đó giật lấy chiếc quần nhỏ trên tay tôi: “Đây là vật chứng, tôi phải mang về.”

Tôi đỏ bừng mặt, lắp bắp: “Vâng… Vâng ạ.”

Lúc này tôi hoàn toàn không chú ý đến, ánh mắt của mấy bà bác quanh đây đang sáng bừng lên.

“Cháu trai à, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Đồng chí cảnh sát, đồng chí kết hôn chưa vậy?”

“Nhà cháu ở đâu thế?”



Lương Hành Châu nhanh chóng bị mấy bác gái nhiệt tình bao vây, còn tôi thì bị hất văng ra ngoài từ đời nào rồi.

Thì ra gout của mấy bác cũng giống tôi.

Điều này khiến tôi cảm thấy hơi khủng hoảng.

Nhưng mọi việc vẫn chưa dừng lại ở đó.

Sang ngày hôm sau, cảm giác khủng hoảng của tôi đã chạm đến ngưỡng cao nhất.

Khi sự kiện lần này được báo đài đưa tin thì phần bình luận bên dưới đã hoàn toàn lệch với quỹ đạo vốn có.

Lướt tới đâu cũng thấy: “Anh cảnh sát mặc áo đen đẹp trai quá đi mất!”

“Nhà nước có thể phát cho tôi một anh bạn trai như vậy được không?”

“Trời ơi, quả nhiên trai đẹp đều bị nhà nước tịch thu hết rồi.”



Người mà bọn họ nói chính là Lương Hành Châu.

Có ai đó còn tách riêng hình ảnh của anh từ trong video và đăng lên mạng.

Mà tôi, chỉ là người qua đường được đính kèm trong video ấy mà thôi.

Hự, đau tim quá.

Hóa ra gout của mọi người cũng chuẩn quá đi chứ.

Quả nhiên Lương Hành Châu rất được yêu thích.

Nhưng chuyện này không thể được.

Người ta thường nói “làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật”, nhưng tôi đây ở gần Lương Hành Châu thế kia mà vẫn chưa được hưởng gì đâu nhé!

Nghĩ tới đây, cả người tôi đều kích động.

8.

Tôi lấy điện thoại ra, nhìn vào khung trò chuyện với Lương Hành Châu đến ngây cả người.

Tôi cứ viết rồi xóa, xóa rồi lại viết.

Ôi, sợ quá.

Rè rè…

Đột nhiên điện thoại của tôi rung lên, Lương Hành Châu gửi tin nhắn đến.

!!

Tôi bật dậy khỏi giường, trợn to mắt nhìn tin nhắn anh gửi tới.

“Mai em rảnh không?”

Tôi vội đáp: “Rảnh ạ, có chuyện gì không anh?”

Nhìn phía bên kia đang nhập tin nhắn, đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy mỗi một giây trôi qua đều gian nan biết bao.

Lương Hành Châu: “Có thể nhờ em một chuyện được không?”



Ngày hôm sau, tôi nhìn cậu bé đáng yêu trước mặt mà rơi vào trầm tư.

Ồ, không sai, chính la đứa bé mà tôi “nhặt” được hôm trước.

Thằng nhóc tên là Tiểu Tây, em trai của Lương Hành Châu.

“Tiểu Tây à, hôm nay chị dẫn em đến sân chơi nhé?”

Tiểu Tây ngước lên nhìn tôi: “Chị ơi, anh của em đâu ạ?”

Tôi xoa đầu thằng bé: “Hôm nay anh trai của nhóc bận việc, chiều sẽ đến đón nhóc sau.”

Lương Hành Châu bảo hôm nay dì giúp việc xin nghỉ, mà anh lại phải đi làm, bó tay hết cách nên đành nhờ tôi giúp.

Dù sao anh cũng vừa được điều tới đây, vẫn chưa có bạn bè thân thiết nào cả.

Còn tôi lại là thanh niên mẫu mực của thời đại mới, đương nhiên là gật đầu đồng ý chẳng chút do dự.

Thú thật tôi có hơi thất vọng, nếu được dẫn theo cậu nhỏ này và cả “cậu lớn” kia cùng đi chơi thì tôi càng bằng lòng hơn.

9.

Lúc tôi đi mua vé thì Tiểu Tây lại ngây người nhìn đăm đăm vào một cô bé đang ăn kẹo bông ở cách đó không xa.

Tôi dõi theo tầm mắt của cậu nhóc rồi ngồi xuống hỏi: “Tiểu Tây thích hả?”

Cậu nhóc gật đầu.

Tôi mỉm cười: “Vậy để chị mua cho em.”

Đang chuẩn bị đi mua thì Tiểu Tây lại kéo lấy tay áo của tôi với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Anh trai nói, buôn bán trẻ con là vi phạm pháp luật.”

Tôi: “…”

Anh trai dạy em hay thật đấy!

Giọng thằng bé rất lớn, vậy nên chỉ trong vài giây mà tôi đã nhận được vô số ánh mắt sắc như dao.

Có một bác trai còn sốt sắng cảnh giác nhìn tôi, sau đó hỏi Tiểu Tây với chất giọng thật hiền hòa: “Cháu bé à, cháu biết chị gái này không?”

Tiểu Tây nhìn tôi rồi ăn ngay nói thật: “Thật ra thì không quen lắm ạ.”

Tôi: “…”

Bác trai nọ lại hỏi: “Cháu biết tên chị ấy là gì không?”

Tiểu Tây lắc đầu: “Dạ không biết.”

Tôi: “…”

Thật ra, có đôi lúc trẻ nhỏ không cần phải thành thật như vậy đâu.

Tôi hỏi bác trai: “Bác đang nghi cháu buôn người ạ?”

Có lẽ chưa từng thấy tên buôn người nào thật thà như tôi, bác trai kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm.

Ông ấy bĩu môi: “Bây giờ bọn buôn người hay để mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp như cô ra ngoài dụ dỗ, đừng tưởng là tôi không biết.”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi chẳng biết người ta đang khen hay đang mắng mình nữa.

Bác trai nọ kéo tay Tiểu Tây, không cho thằng bé theo tôi nữa.

Ông ấy còn nói năng rất hùng hồn: “Cô nói xem, thằng bé tên là gì hả?”

Tôi đáp: “Tiểu Tây ạ.”

Bác trai: “Tên đầy đủ thì sao?”

Tôi: “… Cháu không biết, nhưng cháu thật sự quen thằng bé mà.”

Nói thật, tôi cũng hơi nghi ngờ chính mình rồi đấy.

Đúng là lúc này đây trông tôi rất giống bọn buôn người.

Khi chúng tôi còn đang giằng co thì giọng nói của Lương Hành Châu chợt vang lên sau lưng tôi.

“Lục Khê? Tiểu Tây?” Giọng anh mang theo ý cười: “Anh tìm các em lâu lắm rồi đó.”

Ôi chao, đây chính là giọng nói của trời cao đấy!!

10.

“Anh ơi!” Tiểu Tây vui vẻ nép vào lòng Lương Hành Châu.

Vừa nhìn đã biết họ là anh em ruột nên cuối cùng bác trai kia cũng yên tâm phần nào.

Ông ấy hỏi Lương Hành Châu: “Cháu có biết cô gái này không?”

Hơ hơ hơ, bác trai quả là một công dân tốt. Tôi muốn trao bằng khen cho bác ấy quá đi mất.

Lương Hành Châu nhìn tôi và đáp: “Biết ạ, cô ấy là bạn gái của cháu.”

Tôi trợn mắt nhìn anh: “??”

Bác trai cũng kinh ngạc: “Nhưng tôi thấy cô ấy và em trai cháu không thân thiết mấy…”

Lương Hành Châu giải thích: “Vừa xác định yêu nhau vào hôm qua thôi ạ.”

Bác trai giật mình, vội vàng xin lỗi tôi.

Tôi hấp tấp khoát tay. Dù sao bác ấy cũng có lòng tốt thôi mà.

Đợi người nọ đi rồi, tôi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Xin lỗi nhé.” Lương Hành Châu nói: “Vừa rồi tự tiện nói em là bạn gái của tôi, vì nếu giải thích rõ thì phiền phức lắm.”

Phiền phức ư?

Nếu chuyện đó là thật thì đỉnh quá nhỉ!

Nhưng không sao, thế này cũng tốt lắm rồi. Nhìn tới nhìn lui cũng là tôi được hời mà! Há há há há.

Tôi cố nhịn để không cười ra tiếng, phải dè dặt một chút chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play