Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 59: Ta rất mệt


9 tháng

trướctiếp

Bên ngoài trời mưa lớn không có dấu hiệu nhỏ đi, Đường Tiểu Hà căng dù, cùng với số tư lại đông đảo ở Đại Lý Tự chia nhau ra tìm ở gần đó, đi tìm bóng dáng Tống Hạc Khanh. Cũng may hôm nay là ngày mưa nên ít người, trên đường đi cũng không có nhiều người, nếu không thì thấy nhóm người mặc công phục đi khắp nơi gọi “Thiếu khanh đại nhân”, có thể sẽ cho rằng Đại Lý Tự đã xảy ra chuyện lớn.

Cứ như vậy, tìm đến tận lúc trời tối vẫn không có chút manh mối nào liên quan đến Tống Hạc Khanh.

Mà ở ngoài cửa Đông Hoa, xe ngựa đẹp đẽ quý giá chạy chậm rãi rồi dừng lại trước tướng phủ.

Sau thời gian ba nén hương, trận mưa to tầm tã rốt cuộc cũng có dấu hiệu ngừng nghỉ, từ những màn mưa dày đặc đã biến thành từng giọt nước mưa thưa thớt, rơi xuống mái hiên, phát ra tiếng giòn vang.

Tạ Huyền xuống xe ngựa, đám tùy tùng đông đúc vây quanh ông ta đi về hướng cửa lớn, quản gia Triệu Quý Đông đứng ở cửa nghên đón, khom người nói: “Chủ tử, vị này đã ở cửa chờ ngài từ buổi chiều nay, mới hắn vào trong hắn cũng không vào, nhìn rất kỳ quái, cũng không biết là bị làm sao.”

Tạ Huyền xoay mặt sang nhìn thì thấy Tống Hạc Khanh đang đi về phía ông ta từ cửa chính.

Tóc Tống Hạc Khanh tán loạn, trên người chỉ mặc một bộ trung y, quần áo xộc xệch, khác một trời một vực với bộ dạng của hắn thường ngày.

Nhưng ngược lại với bề ngoại, đôi mắt của hắn dị thường trong trẻo, mặc dù chỉ dưới ánh sáng của đèn dầu trong đêm tối tăm mịt mù thì cũng đủ để cho người ta cảm nhận được sự thanh minh và linh khí trong đó, lộ ra sinh khí tràn đầy.

Tạ Huyền Thanh cười nhẹ, trên khuôn mặt âm trầm lại nhiều thêm mấy nếp nhăn, cao giọng nói: “Tống tả khanh cực khổ chờ lão hủ lâu như vậy, là có việc gì quan trọng muốn nói cho lão hủ sao?”

Tống Hạc Khanh đi thẳng đến trước mặt ông ta, sống lưng vẫn thẳng tắp, vẫn chưa hành lễ, nhìn chằm chằm vào ông ta không chớp mắt, bỗng nhiên nói: “Người phía sau lưng Dương Văn Trung, là ngươi đúng không?”

“Là ngươi thay hắn ta chuẩn bị tường tường huyện lệnh và nước nước quận thủ, thẩm chí là toàn bộ triều đình, có đúng không?”

Sắc mặt Tạ Huyền cứng đờ, cười gượng một cái nói: “Bổn tướng nghe không hiểu Tống đại nhân đang nói cái gì, cái gì mà Dương Văn Trung, cái gì mà tường xa huyện, đó không phải là án tử mà Tống đại nhân đã nhắc trên triều đình sáng nay sao, tại sao lại tới trên đầu bổn tướng rồi.”

Tống Hạc Khanh vẫn nhìn chằm chằm hai mắt Tạ Huyền như cũ, giọng nói không nhanh không chậm: “Trong lòng tướng gia biết rõ ràng, cần gì phải hỏi lại Tống mỗ như

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp