Từ Hậu bị kéo đi, Tống Hạc Khanh cũng đứng dậy, chuẩn bị đi tới nhà xác để xem có thể nhìn ra được dấu vết gì từ thi thể hay không.

Không ngờ hắn vừa mới ra khỏi cửa của tụng đường đã đụng phải Thôi Quần Thanh đang đi tới.

Thôi Quần Thanh mặc y phục thường ngày, thần sắc hoảng loạn, tất nhiên là mới chạy từ trong nhà đến, thấy Tống Hạc Khanh, vươn hai tay bắt lấy vai hắn hỏi: “Thôi Mậu đã chết rồi?”

Tống Hạc Khanh đẩy hai tay của hắn ta ra: “Đã chết, chết rất rõ ràng, chẳng lẽ người của ta chưa nói cho các ngươi biết à?”

Thôi Quần Thanh đỡ trán cười khổ: “Bởi vì nói quá rõ cho nên phụ thân của ta mới ngất xỉu, để một mình ta đến đây hỏi thăm tình huống.”

“Ta chỉ là không dám tin, sao một người vẫn đang sống sờ sờ nói chết là chết được.”

Tống Hạc Khanh nhẹ nhàng nhướng mày, tầm mắt nhìn chằm chằm vào người Thôi Quần Thanh, ý vị thâm trường nói: “Đúng vậy, sao một người đang sống sờ sờ nói chết là chết, ngay cả ta cũng không dám tin.”

Thôi Quần Thanh nâng mặt, chú ý tới ánh mắt của hắn, ngẩn người nói: “Ngươi dùng ánh mắt này nhìn ta làm gì? Không phải là ngươi nghi ngờ ta giết ông ta chứ?”

“Vốn dĩ ta cũng không muốn nghi ngờ.” Tống Hạc Khanh hạ thấp giọng xuống nghiêm túc nói: “Nhưng ta cũng không thể không thừa nhận, nếu bàn về động cơ gây án thì chỉ có mấy người Thôi gia các người là có động cơ rõ ràng hợp lý nhất.”

Thôi Quần Thanh không nhịn được nữa, lên tiếng quát: “Giờ mà đã chờ không được ra tay động thủ, mẹ nó ngươi xem bọn ta như đứa ngốc à?”

Ý thức được bản thân thất thố, hắn ta nhanh chóng hạ thấp giọng xuống

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play