Mặt Đường Tiểu Hà nóng lên, mạnh miệng nói: “Ta biết ngươi đang nói ta nhưng ngươi phải thừa nhận rằng ta không hề sai.”

Tống Hạc Khanh gật đầu: “Đúng là ngươi không sai nhưng ngươi cũng phải thừa nhận là ta cũng không sai.”

“Lời này của ngươi là có ý gì?”

Tống Hạc Khanh cúi đầu nhìn nàng: “Ví dụ như bây giờ Thôi cô nương có thể đuổi theo ta hỏi để ta nói cho nàng ta nên hạ quyết tâm kéo Thôi Mậu ra ngoài ánh sáng thực thi công lý, vậy thì ta đây dù biết đối đầu với toàn bộ Thôi thị là nguy hiểm nhưng nhất định ta cũng sẽ kéo Thôi Mậu ra xét xử. Nhưng vì sao nàng ta không đuổi theo, là vì tin tức của nàng ta chậm hay là không biết chuyện gì? Hay là do nàng ta bị bệnh chưa khỏi, cẳng chân lại không tiện?”

Đường Tiểu Hà nhíu mày, rũ mắt xuống nói: “Cái này đương nhiên là bởi vì, bởi vì phụ thân của nàng ta…”

“Rất tốt, cái đầu của ngươi vẫn còn dùng được.”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt lộ vẻ biếng nhác mệt mỏi, rồi lại nói vô cùng rõ ràng, giọng điệu dịu dàng: “Thôi cô nương sinh trong danh môn thế gia, sinh ra là cẩm y ngọc thực, toàn bộ chi phí ăn mặc đều là do gia tộc chu cấp, phụ là thiên, huynh là địa, nàng ta sinh là mệnh nữ nhân, nên sẽ dựa hoàn toàn vào nam tử mà sống, nơi chốn này chỉ có thể thân bất do kỷ. Bản thân nàng còn không có cách nào để thoát khỏi gông cùm xiềng xích làm chủ vận số của mình thì sao ta có thể vòng qua gông cùm xiềng xích đó để làm điều nàng ta muốn làm cơ chứ? Đường Tiểu Hà, thế gian này có trăm nghìn vạn dặm lệ của dân, nếu mỗi người đều phải dựa vào ta để cứu rỗi họ thì Tống Hạc Khanh ta cần gì phải làm Thiếu Khanh của Đại Lý Tự? Chi bằng ta đi thỉnh kinh lên Phật, ban phước cứu rỗi họ còn hơn!”

Đường Tiểu Hà nghe xong câu này, sửng sốt nhìn Tống Hạc Khanh hồi lâu, sau đó mới rũ mắt thấp giọng nói: “Đúng là kỳ quái, có nhiều lúc ta cảm thấy ngươi là người mềm lòng nhưng cũng có đôi khi ngươi lại làm cho ta thấy thực ra tâm của ngươi rất cứng, đao thương bất nhập, thật sự ta không thể nào hiểu nổi ngươi.”

Tống Hạc Khanh ngửa đầu chăm chú nhìn ánh trăng, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Phi quang phi quang, khuyến nhĩ nhất bôi tửu. Ngô bất thức thanh thiên cao, hoàng địa hậu. Duy kiến nguyệt hàn nhật noãn, lai tiên nhân thọ—”*

*Nhà thơ Lý Hạ với phong cách tự do tự tại, ý tưởng tân kỳ, khinh thế ngạo vật, xứng đáng được gọi là "Quỷ tài". Trong bài thơ sau đây, ông chê cười con người muốn trường sinh bất tử như Tần Thỉ Hoàng, Hán Vũ Đế..., và như thế, đương đầu với định luật thiên nhiên một cách vô vọng:

Phi quang phi quang,

Khuyến nhĩ nhất bôi tửu.

Ngô bất thức thanh thiên cao,

Hoàng địa hậu.

Duy kiến nguyệt hàn nhật noãn,

Lai tiễn nhân thọ.

Thực hùng tắc phì,

Thực oa tắc sấu.

Thần quân hà tại,

Thái nhất an hữu...

Tự nhiên lão giả bất tử,

Thiếu giả bất khốc.

Hà vi phục hoàng kim,

Thôn bạch ngọc.

Thùy tự Nhiệm công tử,

Vân trung kỵ bích lư.

Lưu Triệt Mậu Lăng đa trệ cốt,

Doanh Chính tử quan phí bào ngư.

(Trích Khổ trú đoản, thơ Lý Hạ)

“Không hi�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play