Trong phòng, bàn tay Tống Hạc Khanh ấn chắc xương sống của Đường Tiểu Hà, nhìn vành tai nàng đỏ lên, cười nói: “Làm gì có tiếng nữ tử khóc, là con mèo lúc trước ngươi tìm cho ta đang gọi xuân, chờ nó gọi xong rồi thì thôi, loại chuyện này cũng không biết khống chế như thế nào.”
Hà Tiến đứng gãi đầu ngoài cửa, nghĩ thầm nghe đâu giống tiếng mèo kêu đâu?
Nhưng nội nha là cấm địa, sao có thể có âm thanh khóc lóc của nữ tử được? Nghe thì như khóc nhưng chất giọng cứ khiến người ta suy nghĩ miên man.
Hà Tiến lắc lắc đầu, không muốn nghĩ nữa.
Qua một lát, hắn ta ôm đống sổ con hôm nay cần phê duyệt đi tới, đang lo có nên đẩy cửa đi vào hay không thì cửa đã mở ra.
“Trùng hợp quá Hà Tiến.” Theo bản năng Đường Tiểu Hà vén búi tóc lên, gương mặt ửng hồng có thể so với mây đỏ lúc chạng vạng, hai tròng mắt long lanh ngấn nước hồng hồng, thấy Hà Tiến không nói gì bèn nhanh tay cầm lấy: “Để ta giúp ngươi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play