"Ta là…" Tống Hạc Khanh nhắm mắt suy tư một lát, không biết vì nguyên cớ gì mà trợn mắt muốn nói dối cho qua, sau đó đối diện với ánh mắt của Đường Tiểu Hà.

Tống Hạc Khanh có chút sững sờ.

Tên tiểu đầu bếp này có gương mặt trắng nõn, cách gần như vậy có thể thấy lông tơ đang đung đưa, làn da mềm mềm như đậu hũ. Đôi mắt hạnh đáng yêu, to mà tròn, bên trong màu đen trắng cực kỳ rõ ràng, tròng mắt không có tơ máu vô cùng sạch sẽ, thanh thuần hiếm có.

Ở Đại Lý Tự, nếu như không làm việc thì chính là bị ngồi tù, Tống Hạc Khanh đã quen nhìn những con mắt vẩn đục hoặc là đầy tơ máu, khi đối diện với ánh mắt này, hắn không nỡ rời đi.

Mặc dù hắn không hề muốn thừa nhận một chút nào nhưng tên tiểu đầu bếp này cũng khá xinh đẹp đấy chứ.

"Đường Tiểu Hà." Bỗng dưng, Tống Hạc Khanh gọi tên nàng, giọng điệu trầm thấp.

Sau khi gọi nàng xong, bỗng nhiên hai tròng mắt của hắn rơi xuống một giọt nước mắt.

Đường Tiểu Hà bị cảnh tượng này dọa sợ vội vàng hỏi lại: "Làm sao thế? Sao ngươi lại khóc? Là do ta bôi mạnh tay quá nên khiến ngươi đau ư?"

Tống Hạc Khanh chậm rãi lắc đầu, hốc mắt đỏ bừng, giơ tay run run chỉ vào mắt mình: "Dầu hoa hồng này của ngươi— được làm từ ớt à?"

"Không phải."

"Nếu không phải làm từ ớt thì sao mà nó cay thế hả? Cay chết ta mất!"

Tống Hạc Khanh đứng dậy chạy nhanh tới lu nước, điên cuồng vốc nước lên rửa mắt, miệng không ngừng kêu rên: "Cay quá! Cay quá!"

Đường Tiểu Hà ngây ngốc, nhìn tay mình lẩm bẩm: "Cay…"

Nàng xoay mặt lại nhìn đống ớt cay đang nằm trong cối bỗng dưng tỉnh ngộ ra: "Ta xin lỗi ngươi! Ta nhớ ra rồi! Vừa nãy ta giã bột ớt xong hình như quên rửa tay."

"Ngươi hại chết ta rồi ngươi có biết không?" Tống Hạc Khanh gào lên.

Đường Tiểu Hà nhanh chóng đi lên nhìn kỹ tình huống của hắn, lấy khăn lạnh lau qua rồi thổi thổi, lăn lộn một hồi cuối cùng Tống Hạc Khanh cũng không cảm thấy cay nữa. Nhưng đôi mắt lại sưng như quả hạch đào, từ thâm tím một mảng biến thành cục u to đùng.

Tống Hạc Khanh thẹn quá hóa giận, giơ đôi mắt sưng vù nhìn Đường Tiểu Hà mắng một trận: "Ngươi nói xem, hơn nửa đêm ngươi ở đây giã bột ớt làm gì hả? Ngươi không giã bột ớt thì ta cũng sẽ không biến thành như vậy! Ngươi có thù oán gì với ta mà lúc nào gặp ngươi là ta chẳng có chuyện gì tốt đẹp hết vậy!"

Đường Tiểu Hà vừa áy náy vừa tủi thân, bàn tay nắm lấy góc áo ngập ngừng nói: "Còn không phải là bởi vì cái tên cẩu quan Tống Hạc Khanh sao…."

Tống Hạc Khanh dựng lỗ tai lên, cơn tức giận vì câu nói này mà xìu xuống, ngạc nhiên nói: "Chuyện này thì có liên quan gì tới Tống Hạc Khanh? Không đúng, sao ngươi lại gọi hắn ta là cẩu quan?"

Hắn không tự xưng mình là Bao Công chuyển thế địch công bám người nhưng từ khi nhậm chức tới nay, hắn vẫn luôn cẩn trọng liêm chính làm tốt bổn phận của mình, để hai chữ 'cẩu quan' này treo trên đầu hắn sợ là chỉ có khi trời sập.

Đường Tiểu Hà càng thêm tủi thân, cụp hai mắt xuống, như sắp khóc òa đến nơi: "Nếu không phải do hắn ta ăn cay như thế thì tội gì nửa đêm ta phải ở đây giã bột ớt?"

Gương mặt già của Tống Hạc Khanh đỏ lên, ho khan một tiếng trầm giọng nói: "Theo như lời ngươi nói thì hắn ta cũng không đến mức bị gọi là cẩu quan có đúng không?"

Ngưỡng cửa cẩu quan mà dựa vào tiêu chí này hình như còn chưa đủ.

Đường Tiểu Hà giương mắt, đỏ bừng bừng nói: "Sao lại không đến mức đó? Nếu không phải là do hắn ta đưa ra quyết định sai lầm trong vụ án tử đó thì ta đâu có bị Đại Lý Tự giam giữ lâu như thế, hại ta bỏ lỡ ngày tuyển đầu bếp của Thiên Hương Lâu? Ngươi có biết ta đã đi bao xa để tới kinh thành không? Suốt hơn hai ngàn dặm đó! Đi đến nỗi giày cũng mòn đế, kết quả thì tốt rồi, bởi vì hắn ta mà những vất vả ta phải chịu đựng đều trở nên công cốc, đều trở nên uổng phí."

Tống Hạc Khanh bị sự đau khổ hiện trong mắt Đường Tiểu Hà làm cho chấn động, cúi đầu nhất thời im lặng không nói gì, vẻ mặt phức tạp.

Một lúc sau hắn mới ngẩng đầu, trong lời nói ẩn chứa sự dịu dàng: "Có lẽ là Tống đại nhân không cố ý đâu."

"Mặc kệ là cố ý hay không thì kết quả đã như thế rồi." Đường Tiểu Hà lạnh lùng nói, giơ tay lên lau mắt: "Dù sao thì ta cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, ở trong mắt ta, hắn chính là cẩu quan. Là cẩu quan đệ nhất thiên hạ."

Tống Hạc Khanh không còn lời nào để nói, đành phải gật đầu phụ họa: "Đúng thế, hắn ta là tên cẩu quan, hắn ta là tên cẩu quan."

Hắn cũng không biết bản thân đã chạm phải dây thần kinh nào mà có thể nói ra lời đó, có lẽ là xuất phát từ lòng áy náy, nên muốn đưa tay ra lau nước mắt cho tên tiểu đầu bếp. Nhưng khi bàn tay được đưa ra, đột nhiên Tống Hạc Khanh nghe thấy tiếng gió tới gần, lập tức hạ thấp tay xuống, bàn tay đáng lẽ dừng trên mặt Đường Tiểu Hà thì rơi xuống bờ vai của nàng theo lực đẩy một cái.

Đường Tiểu Hà bị đẩy ngã nhào trên mặt đất, lực đạo lớn đến mức cái mông bị đau rát, nàng hít một ngụm khí lạnh. Nàng cảm thấy không thể hiểu được, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện ánh sáng, nàng chăm chú nhìn lên, chỉ thấy trong phòng bếp có thêm một người mặc đồ đen, tay cầm kiếm, giơ kiếm lên nhào về phía vị đại ca đang sưng mắt, sức lực rất lớn.

Tống Hạc Khanh né tranh thanh kiếm, thuận thế duỗi chân kéo chày cán bột lại cầm trên tay chặn một kiếm lại: "Còn ngồi đó ngây ngốc làm gì? Mau đi gọi người tới đây nhanh lên!"

Rốt cuộc Đường Tiểu Hà cũng hoàn hồn, mau chóng bò dậy chạy ra ngoài, nâng cao giọng lên hô to: "Có thích khách! Người đâu! Có thích khách! Mau tới đây!"

Ở nhị đường của phòng bếp có nhiều hộ vệ đứng canh thành một đường, khi nghe thấy tiếng kêu cũng phải đợi một thời gian mới tới nơi, không có khả năng đến nhanh trong phút chốc được.

Đường Tiểu Hà vừa chạy vừa kêu, cho đến khi cạn kiệt sức lực mới dừng lại đưa tay đỡ lấy eo thở hổn hển.

Đang thở dốc bỗng nàng nghĩ tới điều gì đó: "Không đúng, sao ta có thể ném một người như hắn ta lại đó một mình chứ? Hắn ta gầy như thế, nhìn sao cũng không phải là dáng vẻ biết đánh nhau. Lỡ như bị kiếm đâm hai ba nhát thì làm sao bây giờ? Không được, ta đã hại hắn ta thảm như thế rồi, cho nên không thể bỏ trốn một mình!"

Đường Tiểu Hà hít sâu cắn môi xoay người vọt trở về.

Trong phòng bếp, hai thân ảnh kia đánh nhau từ gian trong ra tới gian ngoài.

Đường Tiểu Hà cong eo đi vào bên trong, tay sờ từ dao phay sờ đến củ cải lớn, cuối cùng ôm một cái cối chưa đầy bột ớt vào lồng ngực, di chuyển nhẹ nhàng đi ra gian ngoài.

Thiện Đường đã loạn đến mức không còn thấy rõ bất cứ thứ gì, bàn ăn bị chém tan tác, không còn phân biệt được đâu là chân đâu là đầu, cái nào là băng ghế, cái nào là bàn.

Đường Tiểu Hà đi tới một đường đến bên cạnh chỗ đánh nhau, tìm cái bàn còn hoàn chỉnh lặng lẽ bò lên trên sau đó tìm đúng phương hướng, giơ cái cối lên cao: "Đại ca mắt thâm! Cúi người xuống!"

Mắt của Tống Hạc Khanh đang khó chịu cản trở hắn lấy mạng chó của đối phương, tâm tình đang trầm trọng, nghe thấy giọng nói ở đằng sau thì không nhịn được mà xem thường. Nghĩ thầm ai là đại ca mắt thâm hả? Tên tiểu tử thúi nhà ngươi quay về đây làm loạn cái gì?

Nhưng hắn vẫn cong người xuống

Trong chớp mắt Đường Tiểu Hà lấy cối ném vào tên mặc đồ đen, bột ớt dính lên người của hắn ta, trúng hai con mắt lộ ra ngoài.

Tên mặc đồ đen hô đau một tiếng, có lẽ là nghĩ bản thân đã trúng phấn độc gì đó nên thu kiếm lại bỏ chạy ra ngoài Thiện Đường.

Tống Hạc Khanh đang muốn đuổi theo thì bị Đường Tiểu Hà ngăn lại: "Được rồi đừng đuổi theo nữa! Ngươi lo cho đôi mắt của ngươi trước đi! Tên kia hung ác như thế cứ giao cho những người khác đi bắt thì hơn!"

Tống Hạc Khanh ném chày cán bột xuống, xoa xoa đôi mắt, bị bột ớt làm cho sặc sụa, không ngừng hắt xì hơi: "Đúng vậy, đúng là quá hung ác. Thiếu chút nữa đã để ngươi phải cõng cái nồi rồi."(TN Team x T Y T)

Đường Tiểu Hà: "Cõng nồi cái gì?"

Tống Hạc Khanh: "Ngươi nói xem, nếu như ta chết ở chỗ này, người có hiềm nghi lớn nhất chính là tên đầu bếp nhà ngươi— hắt xì!"

Nháy mắt Đường Tiểu Hà như được tiêm thêm máu gà, xắn tay áo giơ cánh tay lên đi ra cửa, nhe răng trợn mắt mà mắng: "Cái tên chó má nhà ngươi! Ta phải đánh chết ngươi!"

Tống Hạc Khanh nhanh chóng đuổi theo nàng, bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn nhanh chóng khuyên nhủ: "Bớt giận bớt giận, không phải ta vẫn chưa chết sao? Dù sao tên kia cũng sẽ có kẻ bắt được, ngươi đừng đuổi theo nữa."

"Ta mặc kệ! Kẻ nào dám bắt ta cõng nồi, ta tuyệt đối không thể tha!"

Hai người một trước một sau đi ra cửa Thiện Đường, bỗng dưng đụng phải Hà Tiến đang dẫn theo hộ vệ tiến vào cứu người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play