Hà Tiến nhanh chóng sà trên mặt đất ôm lấy đùi của nàng kêu: "Đừng mà tiểu đầu bếp! Ngươi không thể vì đại nhân mà bỏ một đám người chúng ta được! Ngươi đi rồi thì còn ai nấu cơm cho bọn ta ăn đây?"

Đường Tiểu Hà không ngừng rút chân ra: "Thích ăn cái gì thì ăn cái đó! Cho dù có uống gió Tây Bắc thì cũng không có quan hệ gì với ta!"

Hà Tiến: "Đừng như vậy mà! Chúng ta nói chuyện lại được không? Hay là tăng tiền lương lên đôi chút nha?"

Đường Tiểu Hà: "Không cần! Buông ta ra!"

Hà Tiến: "Gấp hai lần?"

Đường Tiểu Hà: "Đường Tiểu Hà ta chưa bao giờ vì tiền mà cúi đầu trước người khác!"

Hà Tiến: "Gấp ba lần?"

Đường Tiểu Hà: "Nếu ngươi còn như thế nữa thì ta sẽ đánh người!"

"Gấp bốn lần?"

"...." Đường Tiểu Hà hít một ngụm khí to.

Nàng chưa bao giờ vì tiền mà cúi đầu trước người khác.

Nàng chỉ là có hơi hơi thiếu cho nên mới làm.

Sau thời gian hai chén trà hương thơm ngào ngạt của đậu hũ Ma Bà tràn ra bên ngoài.

Tên cẩu quan kia không ăn thịt nên Đường Tiểu Hà đã đổi thịt ở trong đậu hũ Ma Bà thành nấm đinh, nấm đinh khi được rán qua sẽ cực kỳ thơm, tươi ngon không thua gì thịt, nước sốt đặc sệt cay cay bao vây lấy miếng đậu hũ trắng mịn, cuối cùng rải lên đó ít tiêu, vị cay xè trong lưỡi hòa tan vào dạ dày.

Đường Tiểu Hà lấy một chén cơm bỏ vào trong hộp bỏ cùng đồ ăn nói: "Cái này phải ăn với cơm mới ngon, ta không tin trên đời này có người có thể từ chối món đậu hũ Ma Bà này, nếu hắn ta không ăn thì để hắn ta đói chết đi!"

Hà Tiến lau nước miếng gật đầu.

Đường Tiểu Hà tiễn Hà Tiến đi sau đó vội vàng bỏ dầu xào hành, nhiều hành như vậy không biết phải ăn đến bao giờ.

Xào hành gần xong thì Hà Tiến lại quay trở lại.

Thấy Đường Tiểu Hà tính mắng chửi người Hà Tiến vội vàng giơ hộp cơm trống không lên: "Ta tới lấy thêm cơm cho đại nhân!"

Lúc này lông mày của Đường Tiểu Hà mới giãn ra.

Sau đó nháy mắt lại nhíu chặt lại.

Không đúng, cực kỳ không đúng, nàng nhớ rõ ràng là món đậu hũ Ma Bà này phải bỏ hơn nửa chén bột ớt, người bình thường mới ăn một miếng thôi đã cay đến tận trời sao tên Tống Hạc Khanh này có thể nuốt trôi, hơn nữa còn đòi thêm cơm? Hắn là yêu quái phương nào thế?

Đường Tiểu Hà không thể nào nghĩ ra, trở lại kệ bếp cảm thấy có lẽ vấn đề là ở bản thân mình— chưa thêm đủ nhiều ớt cay.

Không được, không thể chưng màn thầu cho nóng cũng thôi đi, hiện tại ở kinh thành nắng ráo, cho dù nàng không thể hạ độc cho hắn chết bất đắc kỳ tử thì chẳng lẽ nàng không thể làm cho hắn nóng đến mức loét miệng được hay sao?

Ớt cay! Tiếp tục bỏ thêm ớt cay!

Từ ngày đó đến mấy ngày tiếp theo, Đường Tiểu Hà đều nhân lúc buổi tối rảnh rỗi mà ở lại phòng bếp để giã bột ớt, có đôi khi quá buồn ngủ nên ngáp liên tục.

Mỗi lần ngáp lên ngáp xuống như thế ngay lập tức ba chữ 'Thiên Hương Lâu' hiện lên trong đầu nàng làm cho tinh thần của nàng được nâng cao, oán khí tích tụ nhiều sức lực trên tay càng lớn hơn, giã ớt cay ở trong cối nhưng lại không giống như giã ớt cay mà nghĩ đó là đầu của Tống Hạc Khanh mà giã.

"Tống Hạc Khanh." Đường Tiểu Hà nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi chỉ thiếu ta hai ngày mà ta đáng giá để ở lại làm nồi đồ ăn ở Đại Lý Tự này cho ngươi ư? Ngươi là đồ cẩu quan! Đâm chết tên già nhà ngươi!"

"Hắt xì—"

Trong thư phòng, ánh nến uyển chuyển, Tống Hạc Khanh xoa mũi, cảm thấy gần đây bản thân hắt xì hơi nhiều nhưng cơ thể lại không có dấu hiệu cảm lạnh, ngạc nhiên nói: "Đã tối rồi mà ai còn nhắc tới ta vậy?"

Hắn duỗi tay nâng chung trà lên muốn uống phát hiện ra bên trong trống không, lấy ấm trà đổ thêm nhưng ngay cả ấm trà cũng hết nước.

"Hà Tiến, Hà Tiến." Tống Hạc Khanh gọi hai tiếng nhưng không thấy ai đáp lại.

Hắn nhớ lại một chút, hình như cả ngày hôm nay không thấy Hà Tiến đâu, đúng là quái lạ. Khi Tống Hạc Khanh đang tự hỏi thì trên mái nhà hình như có gì đó đang chuyển động, vài hạt bụi rơi xuống không trung, dưới ánh nến hóa thành khói nhẹ.

Tống Hạc Khanh bất động thanh sắc cảnh giác, khép cuốn sổ con chưa phê duyệt xong, đứng dậy đi ra ngoài thư phòng.

Bên ngoài, bầu không khí yên lặng.

Nội nha và tam khanh của Đại Lý Tự cũng có nhà cửa. Bình thường có rất ít người có thể đi vào đây, thêm việc nơi này lớn, trước các cửa có canh gác nghiêm ngặt bên trong cũng chỉ là một mảnh đen như mực nên không có không khí của người ở.

Tống Hạc Khanh đi ra cửa, đứng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, ánh mắt quét qua từng mái ngói.

Hắn nhìn qua một lần không phát hiện ra điều gì khác thường, cúi đầu xoay người tức giận: "Hà Tiến, tên tiểu tử nhà ngươi lại chạy đi chỗ nào để lười biếng đi, đừng để ta bắt được!"

Hắn đi dọc theo con đường nhỏ thong thả đi ra ngoài, trong miệng vẫn còn kêu tên Hà Tiến, sau đó đi vào con đường dẫn tới nhị đường.

Lúc này đã qua canh hai, những người khác cũng đã nghỉ ngơi, nơi nơi ở nhị đường đều ngập trong bóng tối chỉ còn Thiện Đường là vẫn có ngọn đèn dầu sáng lên.

Tống Hạc Khanh nhìn chằm chằm chỗ kia không khỏi nhíu mày lại, nhấc chân đi qua.

Bên trong Thiện Đường, Đường Tiểu Hà đang đảo bột ớt, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh 'kẽo kẹt' vang lên, ý thức được cửa ngoài đang bị đẩy ra động tác lập tức dừng lại.

Đã muộn thế này rồi chắc không có ai tới đây để ăn cơm đâu nhỉ?

Người này…. Sao ngay cả đi cũng không phát ra tiếng thế?

Đường Tiểu Hà duỗi lỗ tai cẩn thận nghe tiếng bước chân, vất vả lắm mới nghe được loáng thoáng. Nàng phát hiện tiếng bước chân này nhẹ như mây, căn bản không giống như người đang vội vàng đi kiếm đồ ăn, đồng thời nàng lại nghĩ tới những lời đồn về quỷ ở Đại Lý Tự, trái tim đập nhanh hơn, ngay cả lông tơ cũng dựng đứng lên.

Nàng yên lặng không một tiếng động buông bột ớt ra, im im cầm chiếc chày cán bột, rón ra rón rén đi ra cửa.

Càng ra cửa tiếng bước chân càng gần, tay đang cầm cán chày của Đường Tiểu Hà không ngừng siết chặt lại, trong miệng cũng nuốt nước miếng liên tục

Thời gian qua đi, tiếng bước chân dừng tại chỗ, tiếng 'kẽo kẹt' vang lên, cửa mở.

Đường Tiểu Hà giơ cán chày bột lên, nhảy dựng hét lớn: "Là kẻ nào?"

Hai chân của Tống Hạc Khanh mền nhũn, thiếu chút nữa đã bị nàng dọa cho mất hồn.

Đường Tiểu Hà nhìn kỹ, thấy nam nhân ở trước mặt tầm khoảng hai mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, mặc bộ y phục màu trắng ngà ngà bên ngoài khoác áo suông, sắc mặt trắng bệch y như màu y phục, làm tô điểm hai con mắt thêm sâu thẳm hơn. Hơn nữa, dưới đôi mắt còn có quầng thâm tím tạo cho người ta có cảm giác đó không phải là người mà là một nam quỷ vừa mới bò ra từ ngôi mộ, oán khí đầy mình.

Đường Tiểu Hà vốn đã sợ hãi nhưng khi chú ý tới hai con mắt của 'nam quỷ', nàng lập tức ném cán chày bột đi, hai mắt tỏa sáng: "Là ngươi à!"

Chày cán bột rơi trên mặt đất phát ra tiếng lộc cộc, Tống Hạc Khanh lại bị nàng dọa sợ một lần nữa, đến mức hắn phải nhắm hai mắt lại, đưa tay lên che ngực để tránh bị vỡ tim. Cho tới khi giương mắt lên nhìn rõ người đó là ai mới thở phào nhẹ nhõm: "Sao lại là ngươi?"

Cảm giác sợ hãi qua đi, Đường Tiểu Hà nhanh chóng chạy lại nâng hắn dậy: "Sao lại không thể là ta chứ? Ta là đầu bếp, không ở trong phòng bếp thì còn có thể đi đâu được? Ngược lại là ngươi đó, đã hơn nửa đêm rồi ngươi còn không ngủ mà chạy tới đây để làm gì? Dọa ta sợ muốn chết!"

Tống Hạc Khanh nghĩ thầm rốt cuộc là ai dọa ai? Bàn tay vẫn xoa ngực như cũ, sự hoảng loạn còn chưa tan đi: "Ta tới đây để tìm người, thấy trong phòng bếp có ánh nến nên tưởng hắn ta vào đây ăn khuya."

Đường Tiểu Hà nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Ta ở đây cả đêm không thấy có người nào tới cả, ngươi tìm lầm chỗ rồi."

Tống Hạc Khanh bị sự việc này dọa nên suy nghĩ đã sớm bay xa, nhíu mày không vui nói: "Ta không đi tìm nữa, ta sẽ đi tính sổ với hắn ta sau."

Đường Tiểu Hà thấy hắn vội vàng rời đi bèn tiến lên nắm chặt lấy cánh tay hắn: "Ngươi khoan đi đã, chờ lát nữa rồi đi."

Tống Hạc Khanh dừng chân lại, xoay mặt liếc tiểu đầu bếp một cái, không biết đối phương lại muốn làm gì.

Đường Tiểu Hà kéo Tống Hạc Khanh vào trong bếp, ấn hắn ngồi lên ghế xong, sau đó từ trong ngăn tủ lấy ra một bình thuốc nhỏ. Rút nút lọ ra, đổ vào lòng bàn tay, đầu ngón tay chà xát, duỗi tay bôi lên vành mắt của Tống Hạc Khanh.

Theo bản năng Tống Hạc Khanh ngửa đầu ra sau, mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay hồng hồng của Đường Tiểu Hà, cảnh giác nói: "Đây là thứ gì?"

Đường Tiểu Hà bôi từng chút từng chút lên vành mắt của hắn, dịu dàng nói: "Là dầu hoa hồng. Khi ta bị thương dùng cái này để trị cực kỳ mau, dễ tan vết máu ứ đọng. Hai ngày nay ta cứ mong ngóng ngươi mãi, nhưng vẫn không thấy ngươi ở đâu. Ngươi nói ta nghe rốt cuộc ngươi đã đi đâu để trị thương thế hả? Sao khi ta múc cơm cũng không nhìn thấy ngươi?"

Lúc này Tống Hạc Khanh mới phản ứng lại, hình như hắn chưa để lộ thân phận của mình ra với tên đầu bếp ngốc này.

Chuyện này nên mở miệng như thế nào nhỉ? Bảo ta là lão đại trên đỉnh đầu ngươi à? Hay là nói ta là Thiếu Khanh đại nhân đây? Hoặc là đại lão gia của ngươi đây?

Không được, như thế thì quá trang trọng rồi.

===

TN Team: Thôi thì dứt khoát “Ta là phu quân tương lai của ngươi” là được chứ gì!! ==”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play