Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 113: Chấm dứt giai thoại về tài tử giai nhân


7 tháng

trướctiếp

Đột nhiên Triệu Tư im lặng, đầu tiên là vẻ mặt ngạc nhiên sau đó là sợ hãi vô vàn, cúi đầu xuống không dám nhìn Lương Bình nữa.
Lương Thuật bị những lời này của muội muội dọa sợ, vội vàng hỏi: “Cái gì mà hổ dữ không ăn thịt con? Bình Nhi muội đang nói gì vậy?”
Lương Bình thở phào một hơi, nói: “Chuyện đã tới nước này muội cũng không muốn lừa dối ca ca nữa, nhiều năm qua sở dĩ thai của muội khó mà bảo toàn, hài tử không có duyên với muội đó là bởi vì người muội phu tốt này của ca ca. Hắn ta âm thầm hạ hoa hồng Tây Tạng vào trong thức ăn của muội, khi muội biết được thì cơ thể đã hoàn toàn bị hủy hoại, cuộc đời này không có khả năng sinh con được nữa cho nên mới ngày ngày tụng kinh niệm phật hy vọng sẽ siêu độ cho bọn nhỏ, cũng trốn tránh chân tướng, không muốn tin rằng người niên thiếu muội từng lựa chọn kỹ càng để làm phu quân là kẻ độc ác hại thê, là tên mặt người dạ thú giết đi cốt nhục thân sinh của mình.”
Lương Thuật tức giận, thực ra đó là vì muội muội nên Lương Thuật mới che chở cho Triệu Tư, giờ đây biết được hết chân tương, hận không thể chém Triệu Tư thiên đao vạn quả, lập tức đạp một cái thật mạnh lên chân của hắn ta nói: “Triệu Tư! Ngươi là cái tên khốn vô liêm sỉ! Lương gia ta đối đãi với ngươi có chỗ nào không tốt hả? Vậy mà ngươi dám làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như thế! Nếu không phải có Lương gia ta thì ngươi nghĩ ngươi có thể an nhàn ăn sung mặc sướng, được người ta cất nhắc, lấy đâu ra ngân lượng chống đỡ biết bao nhiêu năm thi cử không đậu, lấy tiền đâu chu cấp cho ngươi từ năm này qua năm nọ đi lên kinh để đi thi?” 
Triệu Tư vốn dĩ đang cắn răng im lặng đến khi nghe thấy được câu nói kế tiếp của Lương Thuật thì giống như con chó điên cố gắng giãy giụa ra khỏi người đang giữ lấy hai vai mình, lập tức nhảy dựng lên, khóe mắt của Triệu Tư như muốn nứt ra, cắn răng nói: “Được lắm Lương Thuật, rốt cuộc ngươi cũng đem những lời trong lòng nói ra hết. Nhiều năm như vậy Lương gia các người có ai xem ta như con người không? Ở trong mắt các ngươi, Triệu Tư ta chẳng qua chỉ là con chó mà các ngươi nuôi mà thôi, khi vui thì khen hai câu khi không vui thì chỉ thẳng mặt mà mắng, các ngươi thì có gì đặt biệt hơn người chứ? Là nhà giàu nhất ở trong núi thì sao, Triệu Tư ta có tài cao có cán chặt, là nhân tài tiềm năng! Nếu không phải vì cuộc sống quá khó khăn thì sao phải chịu đựng sự khinh nhục của các ngươi?”
Suýt chút nữa Lương Thuật đã phun một ngụm máu tươi ra khỏi miệng, giơ tay run run chỉ vào mặt Triệu Tư nói: “Ngươi đừng có mà ở đó đổi trắng thay đen nói dối thành tật, khi nào thì người Lương gia ta khinh nhục ngươi? Rõ ràng là chính ngươi không biết tốt xấu, vong ân phụ nghĩa!”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
“Lương Thuật ngươi thử vuốt lại lương tâm để nói cho rõ!” Triệu Tư quát: “Chẳng phải khi không có mặt của ta, mẫu thân của ngươi toàn nói ta bất tài không có bản lĩnh ư? Còn chưa kể còn dám mắng ta là đứa chỉ biết ăn cơm mềm*, là kẻ bất lực!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp