Trì Thâm hồn bay phách lạc trở về nhà, sau khi tắm rửa thay một bộ quần áo sạch sẽ, anh mềm nhũn nằm trên giường, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chuyện xảy ra trong hai ngày qua đã đảo lộn cuộc sống 23 năm trước của anh.
Không, là toàn bộ thế giới quan! Là một người vô thần, thế mà anh lại có thể nhìn thấy ma!
Ở ngã tư đường đó, Trì Thâm đã nghĩ đến việc quay đầu lại tìm ông lão kia để ông ta thu hồi đôi mắt âm dương của mình, anh không muốn nhìn thấy những thứ không nên nhìn cả ngày.
Nhưng bây giờ, nhìn căn phòng trống rỗng, Trì Thâm đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Có thể nhìn thấy, là thỉnh thoảng sợ hãi.
Không thấy, là khả nghi.
Do tính cách của mình, Trì Thâm đã chọn cái trước.
Đêm qua ngủ không ngon, hiện tại lại buồn ngủ, Trì Thâm nằm trên giường chìm vào giấc ngủ say, giấc ngủ này rất trằn trọc, cứ mỗi giờ anh sẽ đột ngột tỉnh giấc, nhìn xung quanh rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Trì Thâm mất một thời gian để thích nghi với những biến động trong cuộc sống của mình.
Sợ hãi ở trong nhà hai ngày, Trì Thâm cũng không nhìn thấy ma nữ kia, anh suy đoán chuyện này có khả năng liên quan đến căn nhà của mình.
Ngày đó ma nữ dường như nói một câu, con dao treo trong nhà...
"Thâm Thâm, đi ra ngoài một chuyến với mẹ."
"Vâng."
Trốn ở nhà không phải là giải pháp lâu dài.
Vừa đi ra ngoài, Trì Thâm đã nhìn thấy một cô gái ngồi trên tảng đá lớn cách đó không xa, cô mặc một bộ đồ thể thao màu xanh nhạt, mái tóc dài đen nhánh được buộc cao bằng một sợi dây màu trắng hồng, lộ ra khuôn mặt trắng nõn và ửng hồng, cô ấy trông tràn đầy sức sống, nhưng Trì Thâm biết rằng cô ấy là một con ma.
Ma nữ nhìn thấy anh, hưng phấn nhào tới.
Trì Thâm thản nhiên nhìn đi chỗ khác, quay sang nói với mẹ: “Chúng ta đi đâu vậy?”
"Hôm nay là sinh nhật của dì Vương của con, hai ngày nay con gái của dì ấy vừa trở về nước, con biết con gái của dì ấy đúng không, trước đây các con đã từng chơi với nhau đó."
Trì Thâm bất lực.
Một là bất lực Lưu nữ sĩ lại muốn giới thiệu bạn gái cho anh, hai là ma nữ kia trực tiếp nằm ở trên lưng anh, mặc dù không có trọng lượng, nhưng Trì Thâm vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
Trì Thâm vốn tưởng rằng cô sẽ xuống sau khi anh lên xe, không ngờ cô trực tiếp ngồi lên đùi anh.
……
Hoàn toàn không thể nhìn thấy vô lăng.
"Mẹ, mẹ lái xe đi, con đã lâu không có lái xe nên không quen."
Lưu nữ sĩ sửng sốt: “Con không chê mẹ phanh gấp sao?”
Trì Thâm cười cười, mở cửa xe ngồi vào phía sau.
Ma nữ cũng không chê phiền toái, đi theo anh chạy ra phía sau, sau đó thoải mái nằm ở trên đùi anh, còn lẩm bẩm nói: "Vẫn thoải mái như vậy."
Nói xong, cô duỗi ra mười ngón tay, bẻ ba cái: "Vẫn còn ba ngày nghỉ, sao còn chưa đi làm, khi nào thì có thể đi chứ... Thật nhàm chán..."
Trì Thâm chống cằm, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lại liếc nhìn cô từ khóe mắt.
Ma nữ này quả thực rất xinh đẹp, không thua kém gì các nữ minh tinh trong làng giải trí.
Liên Hoa đã lật ngược nhận thức về hồn ma của Trì Thâm trong vòng vài phút.
Nó không đáng sợ như anh tưởng tượng.
Lưu nữ sĩ đạp phanh gấp, đầu của Trì Thâm đập vào ghế trước một tiếng bịch, tay anh vô thức đỡ Liên Hoa đang nằm đó.
Lại nhanh chóng rút lại.
Suýt chút nữa bị bại lộ.
Liên Hoa trực tiếp lăn xuống đất bởi vì phanh gấp, cô ôm trán ngồi dậy: "Ôi lão nương... phanh thật tốt."
Trì Thâm che miệng, không nhịn được cười nói: "Mẹ, làm sao vậy?"
Lưu nữ sĩ vẫn chưa hết bàng hoàng: “Làm mẹ sợ chết khiếp, hình như...đè... đè lên con mèo... nó lao tới đột ngột, mẹ không chú ý, Thâm Thâm con xuống dưới nhìn một chút đi."
Trì Thâm gật đầu, đội mũ đi ra ngoài.
Thật sự đè lên...
Nhìn đống máu me be bét, Trì Thâm thở dài ngao ngán: "Mẹ ơi, trong cốp có cái hộp hay cái gì không? Để cho vào rồi ném lên núi".
“Hình như có một hộp dụng cụ, con bỏ đồ bên trong ra.” Lưu nữ sĩ che mắt không dám nhìn.
“Ừ.” Khi Trì Thâm mang hộp dụng cụ trở lại, anh thấy một con mèo con đang ngồi xổm ở đó, nhìn chằm chằm vào Lưu nữ sĩ với đôi mắt giống như ngọc lưu ly màu đen, đáy mắt có tia lạnh lẽo.
Mà ma nữ cũng ở ngay bên cạnh mèo con, cô nhìn nó, nghiêng người, vô cùng dịu dàng sờ đầu, gãi gãi cằm của nó nói: "Mimi, ngoan, bà ấy không cố ý, đừng tức giận, về nhà sớm một chút, kiếp sau không đầu thai vào súc sinh nữa.”
Con mèo con thè lưỡi liếm ngón tay cô rồi biến mất.
Hầu hết các sinh vật trên thế giới đều có trí thông minh, lúc còn sống làm việc thiện sau khi chết mới được trả ơn, lúc còn sống bị hành hạ, sau khi chết mới được cứu.
Động vật có trí thông minh nhất là khỉ, Liên Hoa từng chứng kiến có người ăn óc khỉ, đổ vài ngụm rượu vào miệng khỉ, sau đó trùm khăn trắng lên đầu nó, dùng búa đập ra một lỗ thủng trên đầu. Khi tấm vải trắng được mở ra, con khỉ cười như không cười, mắt còn liên tục chớp.
Người đầu bếp vội đổ một thìa lớn dầu nóng vào cái lỗ trên đỉnh đầu con khỉ, lúc này con khỉ vùng vẫy trong đau đớn vô vọng, cho đến khi người thưởng thức xúc óc của nó bằng muỗng, đôi mắt của con khỉ mới dần tối đi.
Họ nói rằng đó là một món bổ tuyệt vời, nhai từng miếng óc khỉ trơn mềm.
Nhưng Liên Hoa nhìn thấy linh hồn của con khỉ vây quanh đám người đó, đôi mắt to của nó tràn đầy sát khí.
Bổ ở đâu?
Vì chút thèm ăn đó mà chuốc lấy tai họa sát thân.
Nghĩ đến đây, Liên Hoa vỗ vỗ vai Trì Thâm: "Thu dọn cẩn thận, đừng bỏ sót."
Khó trách ông lão kia nói cô sẽ không hại anh, hóa ra cô là một ma nữ tốt bụng.
Nếu không nhìn thấy linh hồn của con mèo con, Trì Thâm sẽ ném lên núi sau khi cho nó vào trong hộp, nhưng bây giờ, anh đào một cái lỗ dưới gốc cây bằng cờ lê sửa xe rồi đặt xác con mèo vào trong, xem như là chôn cất.
"Thâm Thâm nhà ta thật tuyệt ~ thật đáng yêu ~" Cảnh tượng này thực sự khiến Liên Hoa rất hạnh phúc, nhưng lời khen ngợi của cô lại có chút kỳ lạ trong tai Trì Thâm.
Nghe quen quen.
Có vẻ như những bình luận trên Weibo của anh đều theo mẫu câu này.
Nếu người khác nghe được loại lời này, có lẽ đã đỏ mặt xấu hổ rồi, nhưng Trì Thâm lại không cảm thấy bất tự nhiên chút nào.
Liên Hoa trong lòng anh đã trở thành một fan, một fan... hơi phiền toái và não tàn.
Khi họ đến nhà dì Vương thì đã rất muộn, Lưu nữ sĩ trở lại chế độ nữ cường: "Ai nha, xin lỗi, chúng tôi đến muộn, trên đường bị kẹt xe."
"Không sao, không sao, đúng lúc, tới đúng lúc lắm."
Hai người hàn huyên vài câu, Trì Thâm nhanh chóng chào hỏi, sau đó không nói nữa, anh nghiêng đầu nhìn về phía ma nữ.
Bây giờ cô khá thành thật, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, nhìn lên ngọn đèn trong phòng khách, vừa nhìn vừa đếm những viên "kim cương lớn" trên đó.
Trì Thâm lắng nghe, cô đã đếm đến 135.
Anh cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Ừm, đèn này, đúng là rất khoa trương.
"Trì Thâm, con đang nhìn gì vậy?"
Giọng nói của Lưu nữ sĩ đã thu hút sự chú ý của mọi người, bao gồm cả ma nữ.
Trì Thâm chỉ vào ngọn đèn, mím môi nở nụ cười tủm tỉm: "Con nhìn đèn ở nhà dì Vương xem, thật là đẹp quá."
Dì Vương nghe vậy rất vui vẻ nói: "Mắt nhìn của Trì Thâm giống tôi, tôi cũng cảm thấy chiếc đèn này rất đẹp, nhưng con gái tôi lại nói không được..."
Bà ấy nói rất nhiều, nhưng Trì Thâm không nghe vào tai câu nào, anh đang tự hỏi có phải mình quá chú ý đến ma nữ đó hay không.
Nhưng anh không khống chế được ánh mắt của mình, luôn không nhịn được mà nhìn hai lần.
"Mẹ, mẹ lại nói gì vậy?"
Một cô gái xinh đẹp từ cửa bước vào, mặc một chiếc váy màu đỏ, tóc dài đến eo, da trắng, mắt to, mặt trái xoan, môi chúm chím, cả vóc dáng và ngoại hình có thể nói là hoàn hảo nhưng nét mặt lại cứng đờ.
Trông cô gái này còn giống ma nữ hơn cả ma nữ bên cạnh anh.
Trì Thâm nhìn cô ấy, gật đầu mỉm cười.
Mà ma nữ kia lại chạy tới bên cạnh cô ấy, đánh giá nửa ngày: "Này, khuôn mặt này nhìn quen quá, tôi nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ... Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu đấy~ Cô có nhớ không ~"
Khi nói, cô còn như hát lên.
Trì Thâm cắn môi, cố nén cười: “Dì Vương… Phòng vệ sinh ở đâu?”
Trì Thâm chỉ là muốn nói muốn đi vệ sinh để tránh xấu hổ, nhưng vừa bước tới cửa, anh đột nhiên nhớ ra...
Ma nữ này, có tiết tháo... Không, có đạo đức căn bản đi.
Mặc dù có rất nhiều người nói rằng một người đàn ông đẹp trai thì đi vệ sinh cũng vẫn đẹp trai, nhưng Trì Thâm không có sở thích để mọi người xem shit của mình.
Anh cẩn thận mở cửa, đi đến trước gương, đứng đó một lúc lâu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Quá cảm động.
Cô ấy không vào!
Lần đầu tiên trong đời Trì Thâm vui như vậy, còn vui hơn cả khi đoạt giải “Người mới xuất sắc nhất”.
Lưu nữ sĩ phát hiện con trai mình có vẻ rất hài lòng với bữa tiệc này, mặt mày rạng rỡ.
Đây là, coi trọng cô nương kia rồi à, không thể nào.
Lưu nữ sĩ có chút buồn bực, bà không thích cô gái kia, thay đổi nhiều quá, không còn xinh đẹp như trước... nhưng nếu con trai bà thích... thì cũng chỉ có thể chấp nhận thôi. ( truyện trên app T𝕪T )
Trên đường về nhà, Lưu nữ sĩ hỏi anh: “Con thấy con gái dì Vương thế nào?”
Dưới ánh mắt hung ác của Liên Hoa, Trì Thâm chậm rãi nói: “Ừm, không thích hợp làm bạn gái của con đâu, mẹ yên tâm đi, con thề, hai năm nữa, con sẽ mang về cho mẹ một cô con dâu thật tốt."
Trì Thâm nói lời này là nói cho Liên Hoa nghe, cô phải biết rằng con người và ma đi hai con đường khác nhau, hai người họ là không thể nào.
Tất nhiên Liên Hoa biết, nhưng cô không quan tâm, bởi vì cũng không ai quan tâm đến cô.
Người cô yêu có lẽ cho đến khi chết cũng không biết đến sự tồn tại của cô.
Kỳ nghỉ của Trì Thâm ngắn hơn dự kiến bởi vì công ty nhận cho anh vai nam phụ trong một bộ phim điện ảnh.
Một bộ phim bom tấn cho năm mới, tập hợp nhiều ngôi sao lớn.
Đây là bước đệm tốt nhất để Trì Thâm bước vào màn ảnh rộng.
Đó là một bộ phim hài có tên "Hồ Man xuống núi", nam chính là một thủ lĩnh thổ phỉ tên là Hồ Man, từ nhỏ đã xưng vương xưng bá trên núi, tự nhận mình là kẻ ác độc nhất thiên hạ. Một ngày nọ, ở trên đường, hắn bắt một cô gái tên Đậu Tiểu Mai về trại, hắn muốn Đậu Tiểu Mai làm áp trại phu nhân của hắn.
Đương nhiên, nữ chính không phải Đậu Tiểu Mai, mà là chị gái của Đậu Tiểu Mai, Đậu Tiểu Nguyệt, khi Đậu Tiểu Nguyệt biết em gái mình bị thổ phỉ bắt cóc, cô đã dẫn người lên núi qua đêm, đấu trí với Hồ Man và đưa em gái về.
Từ đó, Hồ Man đem lòng yêu Đậu Tiểu Nguyệt và thề sẽ biến Đậu Tiểu Nguyệt trở thành áp trại phu nhân của hắn, để có được Đậu Tiểu Nguyệt, Hồ Man xuống núi, rời sơn trại lần đầu tiên khi hắn hai mươi tuổi. Sau khi trải qua rất nhiều việc, Hồ Man nhận ra rằng trên đời này còn rất rất nhiều người còn xấu xa hơn mình, và chính nam phụ, Tiêu Thành, một sĩ quan trấn áp thổ phỉ đã khiến hắn nhận ra điều này.
Tên sĩ quan này rất quen thuộc, đối với mọi người đều nhiệt tình hào phóng, đối với ai cũng rất tốt, được chỉ huy đánh giá cao, được người dân yêu mến.
Nhưng chính người như vậy đã lợi dụng Hồ Man để khiến chỉ huy của mình từ chức, tự mình lên chức, sau đó giết lừa bắt Hồ Man vào tù, lợi dụng Hồ Man uy hiếp Đậu Tiểu Nguyệt, buộc Đậu Tiểu Nguyệt gả cho anh ta. Sau khi Đậu Tiểu Nguyệt kết hôn với anh ta, Tiêu Thành không nói một lời nào đã dẫn người đến hang ổ của Hồ Man và lấy được vô số vàng.
Một kẻ âm hiểm xảo trá, tính kế để có được quyền lực, mỹ nhân, còn có tiền tài.
Nếu bộ phim kết thúc ở đây, nhân vật chính sẽ không phải là Hồ Man.
Phim chỉ mới bắt đầu ở đây, vì trả thù Tiêu Thành, Hồ Man đã đi về phía nam, đến nhờ cậy thủ hạ của đại nguyên soái Thiên Tân. Hồ Man nhẫn nhục chịu đựng trong nhiều năm, từ một tên mao đầu tiểu tử trở thành chỉ huy cầm trọng binh.
Sau đó, là đủ kiểu trả thù Tiêu Thành.
Trì Thâm nhìn vào kịch bản và xoa xoa trán.
Bỏ ra số tiền lớn mời siêu sao, tại sao phải làm một bộ phim dở tệ như vậy, Trì Thâm thật sự không hiểu, với số tiền đó có thể làm được bao nhiêu bộ phim hay.
Đúng vậy, "Hồ Man xuống núi” được định sẵn là một bộ phim tệ.
Cốt truyện thú vị nhưng dài quá, cốt truyện chính thôi đã đủ làm phim truyền hình rồi chứ đừng nói đến tình tiết phụ, trong thời gian ngắn của một bộ phim điện ảnh không thể chiếu hết những tình tiết đó. Đại nguyên soái, Nhị đương gia, Tiêu gia gia, con hát đều là những diễn viên lão làng nổi tiếng, họ đóng vai trò rất quan trọng.
Loại kịch bản này quay phim xong đến hậu kỳ thì cắt linh tinh. Khi bộ phim được công chiếu, diễn viên cũng phải đọc kịch bản mới biết mình diễn cái gì, khán giả thì hoàn toàn không hiểu.
Hoàn toàn chỉ xem mặt.
Chị Viện cũng biết đây là một bộ phim dở tệ sẽ bị mắng, nhưng không có cách nào, Trì Thâm tuy nổi tiếng, nhưng trong giới giải trí lại không có đủ địa vị.
Địa vị là gì, giống như Trì Thâm đóng vai nam chính “Chuyện xưa ở Bắc Kinh” khi mới ra mắt đã bị chỉ trích, chính là bởi vì anh không có địa vị.