Phòng của Trì Thâm ở trong cùng trên tầng hai, Liên Hoa càng đi vào sâu bên trong, sắc mặt cô càng tái nhợt.
Nhưng tất cả nỗi đau đã được chữa khỏi ngay khi cô nhìn thấy Trì Thâm.
Liên Hoa thực sự yêu anh, còn nghiêm trọng hơn cả fan não tàn.
Cô nghiêng người đến bên giường của Trì Thâm, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm vào mặt anh.
Thần sắc của Thâm Thâm sau một đêm trở nên tươi tắn hơn rồi nha, khuôn mặt trắng trẻo hồng hào.
Đã hứa chỉ nhìn một cái, Liên Hoa không thể tiến thêm nữa.
Giữa tiếng sấm chớp ầm ầm, kim giờ chỉ đến mười hai giờ.
Lúc này Liên Hoa cũng không cảm thấy đau nữa, cô duỗi ngón trỏ, theo thói quen chạm vào đôi môi hồng nhuận của Trì Thâm, sau đó kinh ngạc phát hiện cô thật sự chạm vào.
Vì tính chất đặc biệt của ngôi nhà này, thân thể Liên Hoa có chút không tự chủ được nên khi Trì Thâm mở mắt ra, liền nhìn thấy một cô gái mặc váy màu vàng nhạt đang ngồi bên giường anh, cô cúi đầu nhìn đôi tay anh, mái tóc dài mềm mại xõa trước ngực, dưới ánh sáng của tia chớp có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt cô.
Trì Thâm không thể diễn tả cảm xúc của mình lúc này.
Hoảng hốt, sợ hãi, nghi ngờ...còn có một chút tò mò.
Liên Hoa khẽ nhúc nhích, Trì Thâm vội vàng nhắm mắt lại, anh là diễn viên, giả vờ ngủ rất dễ dàng.
Sau đó, anh cảm thấy một bàn tay lành lạnh đặt trên mặt mình, thanh âm xuất hiện trong giấc mơ hằng đêm của anh nhẹ giọng oán giận: "Thật đáng ghét, sao có thể treo dao khắp nhà thế này."
Hại cô và chồng không thể ngủ cùng nhau, thật phiền phức.
Cô biến mất, biến mất trong hư không.
Trì Thâm híp mắt trong bóng tối, anh đã nhìn thấy rõ ràng.
Trì Thâm trằn trọc không ngủ được, cũng không dám mở mắt, anh nằm bất động trên giường, cẩn thận nhớ lại những chuyện kỳ lạ xảy ra trong hai tháng qua, cùng những lời nói của trợ lý đạo diễn trên phim trường.
Sáng hôm sau, Trì Thâm thâm quầng mắt lơ đãng nói một câu với mẹ mình, anh chỉ nói rằng gần đây anh gặp chuyện xui xẻo, đặc biệt xui xẻo, chị Viện bảo anh đi xem.
Mẹ Trì hay còn gọi Lưu nữ sĩ đúng là có cách, năm đó là bà ấy nhờ người giúp gia đình anh chọn nhà.
"Mẹ, vậy mẹ cho con địa chỉ đi, hai ngày nữa con đi xem."
Mẹ Trì cười khẽ: "Con trưởng thành thật rồi, cũng biết mê tín rồi.”
Trì Thâm có chút ngượng ngùng nói: "Không có...con..."
Ba Trì bưng một đĩa trái cây từ trong bếp đi ra: "Trì Thâm nói đúng, thà tin còn hơn không tin. Em xem, từ khi mua căn nhà này, cuộc sống của chúng ta trôi qua êm đềm biết bao nhiêu."
Mẹ Trì không bao giờ tin vào những điều này, nhưng bà cũng chưa bao giờ cãi lời chồng trước mặt con trai, bà cầm một quả táo đưa cho Trì Thâm, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, con đi xem một chút đi cho yên tâm."
Trì Thâm gật đầu, lại hỏi: "Mẹ, mẹ đi cùng con chứ?"
"Đừng cướp vợ của cha, con cũng phải tìm bạn gái đi chứ." Ba Trì lo lắng cho anh, con trai ông đẹp trai, học giỏi, chỉ số EQ cao, cũng coi như là nhà có tiền, tại sao lại không tìm được bạn gái?
Khi nhắc đến bạn gái, Trì Thâm vẫn là câu nói kia: "Con vẫn chưa gặp được người mình thích".
Trì Thâm rất thông minh, anh còn có một đôi mắt có thể nhìn thấu tâm tư, bất kể cô gái nào tiếp cận anh, anh luôn có thể nhìn thấu tâm tư và mục đích của họ, càng rõ ràng, càng hiểu rõ thì anh càng khó thích.
Điều này thật ra có phần giống với Liên Hoa.
Trì Thâm ra ngoài, đi đâu, gặp ai, Liên Hoa cái gì cũng không biết, hiếm khi không thể ở bên cạnh Trì Thâm, cô đương nhiên muốn tìm một chỗ ăn uống rồi thay quần áo.
Chuyện ăn uống thì không khó, mỗi ngày, mỗi thành phố đều có rất nhiều người chết, nhưng thay quần áo thì thật sự quá khó.
Thời buổi này, những cô gái xinh đẹp đều có số mệnh tốt nên tỷ lệ tử vong cực kỳ thấp.
Lúc may mắn, Liên Hoa có thể sớm gặp được. Nhưng lúc xui xẻo thì ngồi xổm ở bệnh viện hoặc nhà tang lễ mấy ngày cũng không có.
Nhưng hôm nay may mắn, vừa đến cửa bệnh viện cô liền đụng phải một người phụ nữ bị tai nạn xe cộ, ước chừng 23-24 tuổi, cả người đầy máu, nhưng có thể mơ hồ nhìn ra được cô ấy ăn mặc rất thời trang.
Liên Hoa vốn nên vui mừng, nhưng lúc này cô không khỏi nhíu mày.
Là vì trong bụng người phụ nữ còn đứa con trai bảy tháng, một xác hai mạng, thai chết trong bụng.
Liên Hoa thở dài, thật đáng thương.
Cô đã quen với việc nhìn thấy sự sống và cái chết, nhưng nhìn thấy cảnh này, cô vẫn không khỏi lo lắng.
Liên Hoa có thể giúp cô ấy, chỉ cần ổn định linh hồn của cô ấy, không cho ba hồn sáu phách rời khỏi thân thể là sẽ cứu được.
Liên Hoa liếc cái bụng nhô ra của cô ấy, quay đầu rời đi.
Đừng nói là người cô không quen biết, cho dù Trì Thâm nằm ở chỗ này, Liên Hoa cực kỳ bi thương nhưng cô cũng không giúp được.
Đây chính là nghịch thiên sửa mệnh, sẽ bị tra tấn vĩnh viễn. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Liên Hoa từng chứng kiến một người mẹ đã chết, vì để cứu đứa con đang hấp hối của mình đã cố gắng hết sức để bảo vệ linh hồn của nó.
Chỉ trong vài giây, cơ thể mỏng manh của người phụ nữ đó nứt ra như mảnh đất khô cằn, da thịt bị xé toạc.
Trông thật khủng khiếp.
Liên Hoa dù có quên gì cũng không quên được cảnh tượng đó, cô không muốn như vậy.
Không ai xứng đáng để cô biến thành dáng vẻ như vậy.
Trì Thâm, người cô hết lòng yêu thương, chỉ là một khung cảnh đẹp đẽ trong những năm tháng dài đằng đẵng của cô, khi Trì Thâm kết hôn, già đi hay chết đi, cô vẫn phải đi trên con đường đó.
Nhưng Liên Hoa không biết rằng biến số đã lặng lẽ xuất hiện.
"Xin chào, Lưu Hân giới thiệu tôi đến. Bà ấy đã gọi điện cho ngài." Trì Thâm hắng giọng nói, anh có chút không được tự nhiên đi đến trước bàn và ngồi xuống.
Mà lão giả ăn mặc xuề xòa liếc anh một cái, lấy ra mấy đồng tiền, ném vào trong tủ, sau đó chậm rãi lắc đầu: "Cậu đi đi, cái gì ta cũng không giúp được."
Trì Thâm sửng sốt một chút, anh còn chưa nói mình tới đây làm gì.
“Thưa ngài, tôi... chỉ muốn hỏi về chuyện nhân duyên.” Trì Thâm nhẹ giọng hỏi: “Có thể giúp tôi nhìn một chút được không?”
“Nhân duyên.” Ông lão mỉm cười: "Không phải nhân duyên đã tìm tới cửa rồi sao?”
Bây giờ Trì Thâm chắc chắn rằng ông già này thực sự có bản lĩnh.
Thái độ của anh càng thêm cung kính: "Ngài có thể giúp tôi được không?"
Ông lão càng nhìn càng thấy quen mắt, cau mày nghĩ nửa ngày mới hỏi một câu: "Cậu là diễn viên trong “Chuyện xưa ở Bắc Kinh” sao?"
Trì Thâm gật đầu: "Đúng vậy."
Ông lão lại cười, nhướng mày: "Chàng trai trẻ, diễn không tồi, nếu có duyên như vậy, ta nhiều lời nói mấy câu."
Duyên phận, Trì Thâm không biết duyên phận này từ đâu ra.
"Quẻ thượng chứng tỏ, mị ma đè người, là đại cát."
(*) mị: quyến rũ, xinh đẹp
Nhìn thấy Trì Thâm vẻ mặt hoang mang, ông lão híp mắt cười nói: "Họa phúc khôn lường nào biết không phải phúc, gặp phải đồ vật bẩn thỉu liền than phiền toái, nhưng không cần sợ, cô ấy sẽ không hại cậu đâu, ngược lại còn có thể cứu cậu một mạng."
Mệnh người do trời định……
Mệnh ta do ta không do trời.
Thử nghĩ xem nhất cử nhất động của bạn đều bị người khác soi mói, ai cũng sẽ hoảng sợ.
Trì Thâm không hiểu có chút bực bội nói: "Nhưng... thật sự không có cách nào... ngăn cản cô ấy đi theo tôi sao?"
Vốn dĩ, cuộc sống của Trì Thâm bị kiểm soát ở khắp mọi nơi, nhưng bây giờ nói với anh rằng ngay cả không gian riêng tư duy nhất của anh cũng có...ma nhìn chằm chằm, làm sao Trì Thâm có thể chịu được.
"Cái này, ta thật sự không có cách nào, kể cả sư phụ của ta từ cõi chết sống lại, e rằng cũng không làm gì được.” Ông lão thực sự bất đắc dĩ, khi Trì Thâm vừa tiến vào, ông ấy đã biết chuyện gì xảy ra, ông ấy cũng không sợ hủy hoại danh tiếng của mình, ăn ngay nói thật mà.
Vị kia ít nhất cũng phải ngàn năm tuổi, ông ấy chỉ có chút tài năng, trốn đi còn không kịp, sao dám xông tới gây sự với cô.
Lại nói vị trước mặt này... cũng không bình thường.
Nhân duyên đã định, định là dây dưa.
"Như này đi, cậu chụp ảnh với ta, ký tên cho ta nữa, ta sẽ cho cậu một thứ tốt."
Trì Thâm lại ngẩn ra, ngước mắt nhìn ông lão đã ngoài bảy mươi trước mặt, chẳng lẽ là fan của mình?
“Ai, cậu đang nghĩ gì vậy, cháu gái nhỏ của ta thích cậu, cả ngày ở trước mặt ta nhắc chuyện xưa ở Bắc Kinh, Trì Thâm.” Nói tới đây, khuôn mặt của ông lão càng thêm ôn hòa.
Trì Thâm chụp ảnh với ông ấy, lại đưa cho ông ấy nhiều bức ảnh có chữ ký.
Đối với thứ tốt mà ông ấy nói, Trì Thâm cũng không mong đợi nhiều, anh chỉ nghĩ rằng đó là một thứ giống như một lá bùa bình an.
Nhưng không ngờ, ông lão uống một ngụm rượu rồi phun thẳng vào mặt anh.
……
Trì Thâm còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay gầy guộc đã áp vào mắt anh, trên tay dán một vật gì đó, Trì Thâm theo bản năng hất tay ông ấy ra.
“Trước tiên đừng mở mắt.” Ông lão đưa cho anh một chiếc khăn tay màu trắng: "Được rồi, lau đi.”
Trì Thâm mím môi, nhắm chặt hai mắt, hai tay đặt trên đầu gối, khoanh chân ngồi thẳng, không nhúc nhích cũng không nói chuyện, sợ thứ dính trên mặt rơi vào trong miệng.
Một lúc lâu sau, Trì Thâm cầm khăn tay lên, từng chút một lau khô mặt.
"Nếu không muốn thì quay lại tìm ta."
Ông lão thấy thú vị, ngày thường có rất nhiều quan chức cấp cao tìm đến ông xem việc, từ trong nhà ra đến ngoài cửa đều huyên thuyên không ngớt.
Với Trì Thâm thì ngược lại, ông phải chủ động lên tiếng, điều này khiến ông mất đi cảm giác bí ẩn.
Ông lão thở dài, vẫy tay bất lực.
“Cám ơn.” Trì Thâm nói xong, cung kính đặt một bọc tiền trong vải đỏ lên bàn ông rồi xoay người rời đi.
Cái thứ tốt kia rốt cuộc là gì?
Trì Thâm còn chưa nghĩ tới, anh đạp ga lái xe, vội vàng chạy về nhà.
Rửa mặt, tắm rửa và thay quần áo.
Tắm rửa và thay quần áo.
Rửa và thay.
Trong đầu Trì Thâm tràn ngập hai chữ này, bởi vì ngụm rượu trắng của ông lão, cả người Trì Thâm đều khó chịu, đầu gối ngứa ngáy.
Nhưng đến một ngã tư đường, Trì Thâm dừng lại.
Phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, xe taxi cùng xe jeep đụng vào nhau, tài xế xe taxi tử vong tại chỗ, hành khách trên xe là một phụ nữ mang thai, người bê bết máu, được xe cấp cứu đưa đi.
Những vụ tai nạn xe cộ rất bình thường, hàng giây đều có vụ xảy ra, Trì Thâm đã chứng kiến điều đó nhiều lần.
Nhưng lần này thì khác.
Đứng đó là một người đàn ông ăn mặc giống hệt người tài xế đã chết, người này hoảng sợ nhìn người tài xế đã chết.
Sau đó, hết người này đến người khác xuyên qua cơ thể anh ta.
Không ai có thể nhìn thấy anh ta.
Ngoại trừ Trì Thâm.
Anh ta chính là người tài xế taxi đã chết, anh ta chết một cách bất ngờ, không có một chút điềm báo, không có cơ hội gặp lại người mẹ 62 tuổi, người vợ xinh đẹp hiền hậu và đứa con trai học hành xuất sắc.