Còn khoảng không lâu nữa là đến Tết Nguyên Đán, "Hồ Man xuống núi” được thực hiện rất vội vàng, từ nhận kịch bản đến khai máy chỉ mất hai ngày.
“Trở về rồi.” Trì Thâm nghĩ kỹ rồi, anh muốn mua một căn nhà ở Hoành Điếm.
Đây mới là nhà của anh.
So với anh, ma nữ hiển nhiên thích nơi này hơn.
Trì Thâm nằm ở trên giường híp mắt nhìn Liên Hoa lăn qua lăn lại trên giường, khóe miệng hơi nhếch lên.
Nói cũng kỳ quái, anh đã quen với ma nữ luôn ở bên cạnh mình này, tạm thời không nhìn thấy cô cũng có chút không thoải mái.
Ngoại trừ……
Thỉnh thoảng.
"Bạn học Tiểu Thâm, đã khuya, có phải nên đi ngủ rồi không ~"
Liên Hoa đè lên người anh, ngón tay không an phận xoa tròn trên xương quai xanh của anh.
Con ma háo sắc!
Trì Thâm ngồi dậy và đi vào nhà vệ sinh.
"Ai nha! Nửa đêm không ngủ mà làm gì vậy~"
Nghe được thanh âm phía sau, bước chân Trì Thâm càng nhanh hơn.
Kỹ năng diễn xuất tự nhiên của anh cho phép anh ngụy trang tốt, ngăn không cho ma nữ biết rằng anh có thể nhìn thấy cô ấy, nhưng Trì Thâm không biết cuộc sống như vậy có thể kéo dài bao lâu.
Có thể một ngày nào đó anh sơ suất cái liền bị bại lộ, lúc đó mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn.
Trì Thâm soi mình trong gương, lần đầu tiên trong đời nhận ra đẹp trai cũng không phải là chuyện tốt.
0 giờ 10 phút sáng, Trì Thâm trừng mắt nhìn điện thoại.
Anh rất buồn ngủ, nhưng không thể ngủ, một khi ngủ ma nữ liền không thành thật, nhưng không ngủ cô vẫn không thành thật.
"Thâm Thâm... Đừng nhìn cái này, rất đáng sợ..." Liên Hoa che mắt liếc nhìn màn hình điện thoại của Trì Thâm một lúc.
Sống lâu mới thấy, hóa ra ma sợ phim ma.
Trên màn hình là một cô gái đang nằm trên giường, cô không ngừng thở hổn hển, mạnh dạn liếc nhìn xuống gầm giường, đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt giống hệt cô gái đó, gương mặt kia cười quỷ dị, âm trầm nhìn cô gái.
"A!" "A!!!!" "A! Giật cả mình!"
Trong phim, cô gái bị dọa sợ bởi con ma dưới gầm giường, Liên Hoa bị dọa sợ bởi tiếng hét chói tai của cô gái, mà Trì Thâm, là bị Liên Hoa dọa sợ.
Đây là một phản ứng dây chuyền kỳ diệu đến kỳ lạ.
“Thâm Thâm…ta…chúng ta vẫn nên xem “Bố ơi mình đi đâu thế?” đi…” Wow, ma nữ nằm trong lòng anh vẫn còn hoảng hồn chưa bình tĩnh lại được.
Trì Thâm không xem nữa, anh tắt điện thoại, nằm trên giường trợn tròn mắt, ma nữ chắc là buồn ngủ, ngáp không ngừng.
Thật lâu sau, cuối cùng ma nữ cũng chìm vào giấc ngủ.
Trì Thâm thở phào nhẹ nhõm, anh tránh sang một bên, nghiêng đầu nhìn Liên Hoa.
Cô ấy ngủ rất say, là kiểu có động đất cũng không tỉnh lại, hai ngày trước Trì Thâm đã thử nghiệm, mở nhạc rock bên tai cô ấy, vặn âm lượng lớn nhất, nhưng cô không hề phản ứng chút nào.
Trì Thâm nhìn thời gian, đã ba giờ sáng, anh có thể ngủ thêm năm tiếng nữa, mà ma nữ ít nhất phải ngủ đến chiều mai.
"Cái này gọi là gì..."
Việc quay phim “Hồ Man xuống núi” được thực hiện trong thời gian rất ngắn, phải chia thành ba tổ để quay đồng thời, Trì Thâm lập tức trở nên bận rộn, ba tổ chạy tới chạy lui, có lúc thậm chí còn không được ăn trưa.
Mặc dù bộ phim tồi tệ “Hồ Man xuống núi” mục đích chỉ để kiếm tiền, Trì Thâm vẫn muốn diễn nhân vật của chính mình thật tốt, hình tượng nhân vật Tiêu Thành thực sự tốt, các cảnh quay cũng đầy đủ và mạch lạc.
“Oa, đẹp trai quá!” Ảnh tạo hình vừa xuất hiện thành công làm Liên Hoa kinh diễm, cô phát hiện Trì Thâm mặc quân phục quả thực đẹp trai đến mức làm cô đỏ mặt.
Giày quân đội, chân dài, eo thon, vai rộng, cao thẳng như cây bạch dương.
Liên Hoa liếc từ dưới lên trên mà tim đập không ngừng.
Đúng rồi, một trăm năm trước, cũng có một người như vậy.
Đó là người đàn ông đặc biệt nhất mà Liên Hoa từng gặp, hắn tay cầm trọng binh, quyền thế ngập trời, mặc dù đã quên tên hắn nhưng Liên Hoa vẫn nhớ rõ lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn.
Hôm đó trời đã khuya, cô đi dã ngoại trong rừng cây, tình cờ gặp hàng trăm âm binh bị đánh bại, bọn họ còn tưởng rằng mình còn sống, còn muốn tiếp tục đánh giặc, họ đã mất hết lý trí rồi.
Liên Hoa sợ bị vạ lây nên chạy vào thành. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)
Lúc đó trong thành cũng đang trong cuộc chiến, đạn bay tán loạn, Liên Hoa đứng trong làn đạn lạc, mặc cho đạn xuyên qua người, cô nhìn quanh, cố gắng tìm một nơi an toàn để dừng chân.
Sau đó, cô nhìn thấy người kia.
Hắn mặc một bộ quân phục màu xanh lục đậm, thoải mái ngồi trên cổng thành với một tách trà nhỏ trong tay, như thể cuộc chiến trong thành không liên quan gì đến hắn.
Hắn có thể nhìn thấy Liên Hoa, hứng thú nhìn chằm chằm cô hơn nửa ngày, lúc nhìn Liên Hoa, người đó cười rất xấu xa, hắn vẫy tay với Liên Hoa như gọi mèo con, chó con.
Liên Hoa thực sự chạy đến bên hắn như một chú mèo con hay một chú chó con.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Người đó che chở Liên Hoa, nuôi dưỡng Liên Hoa, đốt lụa tơ vàng khó mua cho Liên Hoa, đốt chiếc trâm cài vô giá cho Liên Hoa.
Liên Hoa cũng yêu hắn đến tận xương tủy, nhưng người đó yêu quá nhiều, hắn có tám vợ bé xinh như hoa, hắn gọi Liên Hoa là Tiểu Cửu.
Những ngày tháng đó là những ngày hạnh phúc nhất cũng là đau khổ nhất trong ký ức mơ hồ của Liên Hoa, cô thường xuyên hù dọa những vợ bé kia, người kia sẽ hung hăng mà phê bình cô, sau đó vòng tay qua eo cô nhẹ nhàng xoa đầu cô, ôn nhu an ủi: “Ngoan, anh thích em nhất."
Liên Hoa hỏi hắn: “Vậy tại sao anh không ở bên một mình em?”
Hắn bất đắc dĩ nói một câu.
Tiểu Cửu, có một số thứ anh không thể cho em.
Sau đó, hắn đã chết, chết trên chiến trường, những viên đạn đã đem hắn biến thành cái sàng, Liên Hoa cảm thấy rất đau khổ, cô nằm trên xác người đàn ông đó và khóc đến mức không thể thở được.
Ngược lại, người kia cười: "Nếu anh chết, là có thể..."
Hắn không thể nói hết câu, nhưng Liên Hoa biết hắn muốn nói gì.
Nhưng dù hắn chết cũng không thể ở bên cô được.
Hắn đã giết vô số người, tay nhuốm đầy máu, nhất định phải xuống địa ngục.
Liên Hoa đã dùng nhiều cách để rửa sạch tội lỗi cho hắn, cầu xin một chén canh Mạnh Bà để khiến hắn quên đi tất cả rồi chuyển kiếp đầu thai.
Mặc dù vậy, hắn vẫn phải trải qua ba kiếp khổ sở và trắc trở.
Trì Thâm có chút nghi hoặc nhìn Liên Hoa đang thất thần, không hiểu vì sao ma nữ không tim không phổi lại lộ ra vẻ mặt như vậy.
Làm người ta cảm thấy có chút thê lương, giống như một đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa.
"Anh Thâm, anh Thâm."
“Hả?” Nếu không phải Nhị Hoa gọi anh, Trì Thâm sẽ không để ý rằng anh đã nhìn ma nữ lâu như vậy.
Sau lưng anh toát ra mồ hôi lạnh, suýt chút nữa bị phát hiện.
Trì Thâm dù có tỉnh táo đến đâu cũng không thể giả vờ hoàn hảo 24 giờ một ngày.
Ngay sau đó, Liên Hoa nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
"Cắt, làm lại lần nữa, Tiêu Thành động tác nhanh hơn một chút."
Trì Thâm đứng dậy từ dưới đất, có chút ngượng ngùng cười cười, nói xin lỗi với nhân viên công tác.
Cảnh đang quay là Tiêu Thành nhảy khỏi con ngựa đang phi nhanh để cứu một đứa trẻ, phải lăn từ bên này sang giữa đường, ôm lấy đứa trẻ rồi lăn sang bên kia, động tác phải thật lưu loát và đẹp trai.
Nhưng bộ quân phục bó sát và chiếc áo choàng nặng nề trên người đã hạn chế cử động của Trì Thâm, anh không thể đáp ứng yêu cầu của đạo diễn sau nhiều lần cố gắng, lúc này Trì Thâm đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Anh nói đùa với Phong Tư Điền, người đóng vai Hồ Man: "Hâm mộ các anh đóng vai thổ phỉ."
“Chúng tôi nghèo, chúng tôi nghèo vui vẻ.” Phong Tư Điền lắc chiếc áo vá màu xám rồi cười nham hiểm.
Rõ ràng là cùng một cảnh quay, Trì Thâm mặc quân trang, mà Phong Tư Điền chỉ mặc một bộ quần áo mỏng rách tả tơi, rất luộm thuộm.
Trì Thâm trở lại tư thế ban đầu, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm đứa trẻ trước mặt.
Đang định dùng hết sức xông tới, Liên Hoa đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh, Trì Thâm đột nhiên dừng lại, lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống đất.
"Sao lại thế này!" Tâm trạng của đạo diễn không tốt, một cảnh đơn giản như vậy mà Trì Thâm đã diễn hỏng bốn lần, điều này làm cho ông ta hoài nghi thực lực của Trì Thâm.
"Thật xin lỗi đạo diễn, tôi còn chưa chuẩn bị xong, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi." Trì Thâm liên tục nói xin lỗi, anh lại đang nổi tiếng, đạo diễn cũng không thể nói gì.
"Nếu không dùng thế thân đi?"
Rõ ràng, đạo diễn chỉ quan tâm đến bộ phim này, không quan tâm đến việc Trì Thâm có thể bị hủy hoại danh tiếng bởi vì dùng thế thân, thậm chí ông ta còn vui mừng khi thấy có người bôi đen Trì Thâm, như vậy có thể mượn cơ hội tuyên truyền “Hồ Man xuống núi”.
Những người ở đây đều hiểu rõ suy nghĩ của đạo diễn, ngay từ đầu ông ta nhìn trúng Trì Thâm cũng là vì sự nổi tiếng của anh.
Trì Thâm mím môi, lộ ra khuôn mặt tươi cười, chậm rãi trở về vị trí ban đầu: "Lần này nhất định sẽ thành công!"
Lần này Trì Thâm hoàn thành động tác một cách hoàn hảo, sau khi lăn lộn lưu loát, Trì Thâm mới từ từ buông bàn tay đang bảo vệ đầu của đứa trẻ ra, nhẹ nhàng hỏi: “Em không sao chứ?”
"Cắt! Qua! Tiêu Thành nghỉ ngơi một lát đi."
"Cảm ơn đạo diễn."
Trì Thâm đứng dậy, theo bản năng đi tìm ma nữ, lại phát hiện cô ở cách đó không xa đang nhìn chằm chằm anh, ánh mắt chạm nhau, tia lửa bắn tung tóe.
…..
Không xong rồi.
Nhìn nhau chằm chằm ba giây, sự dừng lại đột ngột vừa rồi của Trì Thâm khiến Liên Hoa không thể không nghĩ nhiều.
Thâm Thâm anh... chẳng lẽ anh ấy có thể nhìn thấy cô...
Anh ấy, có thể nhìn thấy cô, mấy ngày qua dáng vẻ của cô trước mặt anh ấy... anh ấy đều có thể nhìn thấy...
Liên Hoa đi đến bên cạnh Trì Thâm đang nghỉ ngơi trên ghế, cúi người xuống, giữ chặt tay vịn của ghế, nhìn chằm chằm vào mắt Trì Thâm: "Trì Thâm..."
……
Không phản ứng.
Liên Hoa cưỡi ở trên đùi anh, cả người ngồi ở trong lòng anh, tức giận véo mặt anh: "Trì Thâm!"
……
Vẫn không có phản ứng.
Rõ ràng là nhìn thấy!
Đồ ngốc! Hô hấp cũng ngừng!
Liên Hoa ôm mặt anh, bĩu môi hôn anh.
Lúc này Trì Thâm mới phản ứng lại, hơi quay đầu đi, ánh mắt rơi vào trên người Nhị Hoa cách đó không xa.
"Ai nha!"
Liên Hoa biến mất.
Lần này, cô biến mất suốt hai ngày.
Sáng ngày thứ ba, Trì Thâm mở mắt ra, nhìn khách sạn trống không, anh nghĩ rằng ma nữ kia có khả năng sẽ không bao giờ quay lại nữa, anh tự do rồi.
Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy có chút trống rỗng, một cảm giác khó chịu rất khó tả, luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Giấc mơ đẹp, sống động, vui sướng.
Liên Hoa biến mất, Trì Thâm thực sự có chút không quen.
Chỉ là không quen mà thôi, tắm rửa thay quần áo xong anh vẫn phải ăn cơm và quay phim, ma nữ giống như không khí, cuộc sống của Trì Thâm không có chút thay đổi nào.
……
Cũng không phải vậy đâu!
Không có ma nữ, Trì Thâm phát hiện xung quanh mình có rất nhiều yêu ma quỷ quái, có con thè lưỡi lảng vảng quanh đoàn làm phim, có con xõa tóc ngồi đó yên lặng nhìn anh, có con nửa đêm chui ra ngoài tru lên như quỷ khóc sói gào.
Lúc này Trì Thâm mới nhận ra rằng Liên Hoa thực sự rất đẹp.
Không so sánh, thật sự nhìn không ra.