Một buổi tối nọ, khi Trì Thâm nằm trên giường mặt đỏ bừng hồi lâu không ngủ được, Liên Hoa lại không như thường lệ ghé vào bên giường anh.

Hồn ma hay hát trong khách sạn đang âm mưu gì đó.

Liên Hoa cố tình chạy đến xem náo nhiệt.

Thật trùng hợp, cô ta đang làm gì đó với Khổng Lệnh An, đạo diễn của “Lăng Phong Truyện”.

Nói về Khổng Lệnh An, người này khá thú vị, năm nay anh ta mới 38 tuổi nhưng đã ly hôn ba lần, nghe nói các cuộc ly hôn đều do anh ta lạnh lùng, dù vậy vẫn có rất nhiều cô gái trẻ hết người này đến người khác muốn kết hôn với anh ta.

Ngoại hình nam tính, tài năng và giàu có, những điều này hoàn toàn có thể bù đắp cho những khiếm khuyết trong tính cách của anh ta.

Cũng không thể nói là khiếm khuyết...

Anh ta đối với người mình thuận mắt còn thái độ tốt, ví dụ như Trì Thâm, nhưng đối với người mà anh ta chướng mắt, lại không chút lưu tình. Nếu muốn hại một người, anh ta có thể hại người đó tám đời tổ tông không có mặt mũi gặp ai, đối với vợ cũng như vậy.

Khi kết hôn, họ thực lòng yêu nhau, nhưng khi thời gian trôi qua và tình yêu không còn nữa, vợ anh ta sẽ là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt anh ta, bất kể nhìn thế nào cũng  là một nét bút hỏng trong cuộc đời anh ta.

Vì vậy, không ít người mắng anh ta là một kẻ cặn bã.

Liên Hoa cũng nghĩ như vậy, nhưng Khổng Lệnh An này thực sự đối tốt với Trì Thâm nhà cô, vì vậy Liên Hoa không ghét anh ta.

Lại nói về ma nữ có giọng ca vàng, là ca sĩ tuyến mười hai, sau khi tham gia show tuyển tú cũng không mấy nổi tiếng nên đã mặc một thân váy đỏ tự sát trong bồn tắm ở khách sạn.

Tràn ngập oán khí, mặc váy đỏ và chết.

Không giống với vong nhi, đây là một ác ma, lúc trước còn làm ầm ĩ trong khách sạn, ngày đó bị Liên Hoa làm cho hoảng sợ nên yên lặng một thời gian. Bây giờ, khi Trì Thâm sắp đóng máy nên cảnh diễn không nhiều lắm, chị Viện đã nhận quảng cáo cho anh. Liên Hoa theo anh chạy quảng cáo trong hai ngày qua, không trở về khách sạn nên giọng ca vàng lại gây rối.

Ác ma thật sự rất xấu xa, bất kể lúc còn sống, xinh đẹp như tiên hay như hoa như ngọc, một khi bị oán khí thao túng trở thành ác ma, sẽ hoàn toàn thay đổi, cả người bốc ra mùi hôi thối.

Liên Hoa không biết có bao nhiêu người đã bị ác ma này giết, nhưng dựa vào mùi hôi thối của cô ta, cô đoán chừng có không ít, hiển nhiên Khổng Lệnh An chính là bữa ăn của cô ta lúc này.

Liên Hoa bịt mũi, nằm trên cửa sổ nhìn ánh đèn chập chờn trong phòng Khổng Lăng An, còn Khổng Lăng An thì ngồi trên sô pha, cắn chặt răng không nhúc nhích.

Liên Hoa đánh giá cao lòng dũng cảm của anh ta, thật đàn ông.

Anh ta đối xử với Trì Thâm nhà cô cũng không tệ lắm, bộ phim “Lăng Phong Truyện” vẫn chưa quay xong, không thể để Thâm Thâm lãng phí thời gian dài như vậy một cách vô ích, Khổng Lệnh An không thể chết được.

Nghĩ đến đây, Liên Hoa xuyên qua cửa kính chui vào.

Ác ma là thứ Liên Hoa ghét nhất, chưa nói đến ở bẩn, bọn chúng chạy như bay, Liên Hoa vừa xuất hiện liền bỏ chạy, tốc độ đến mức Liên Hoa theo không kịp.

Cô đương nhiên phải chạy theo, mặc dù đều là ma, nhưng ma và ác ma đối địch với nhau. Đối với ma mà nói, diệt trừ ác ma là tích đức để gia tăng vận may, mà cắn nuốt ma đối với ác ma giống như việc ăn no vậy.

“Tôi già cả tay chân rồi…” Liên Hoa thở dài đuổi theo.

Cuộc rượt đuổi này kéo dài đến rạng sáng, Liên Hoa theo cô ta lên lầu xuống lầu hơn trăm lần, ác ma khác với ma bình thường, chúng giống như những con chuột mù trong ống cống, không thể nhìn thấy ánh sáng.

Liên Hoa chặn cô ta ở bãi đậu xe ngầm của khách sạn, hất cằm đắc ý: "Ngươi chạy nữa đi."

Bên này, nữ hiệp Liên Hoa gặp chuyện bất bình đã rút đao của mình để giúp đỡ, không khí trong lành mà sảng khoái, trong khi Trì Thâm bên kia lại rối rắm.

Anh không có giấc mơ nào suốt đêm và có một giấc ngủ yên bình hiếm có.

Nhưng Trì Thâm luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, như thể thiếu một thứ gì đó.

Rốt cuộc nó là gì?

Là giấc mơ khiến anh hằng đêm tim đập đỏ mặt, hay là người mỗi đêm xuất hiện trong mơ.  

Khi bắt đầu công việc, Trì Thâm tình cờ nghe được đạo diễn nói rằng có điều gì đó kỳ lạ đã xảy ra trong phòng của anh ta vào tối hôm qua, trợ lý quê ở Hoành Điếm đứng bên cạnh anh ta nhanh chóng nói: “Từ khi có người chết trong khách sạn đó, nó giống như nơi ăn thịt vậy, tai nạn và chết chóc liên tục. Tôi đã nói rằng nơi này không sạch sẽ, đừng ở trong khách sạn đó, mọi người đều không nghe tôi.

Khổng Lăng An hung hăng trừng mắt nhìn anh ta: "Cậu nói lúc nào, sao không đánh rắm sớm hơn!"

Một số nữ diễn viên đã trốn xa khi họ nghe chuyện này, mấy nam diễn viên còn lại thì tụ tập với nhau nói chuyện phiếm, Trì Thâm đặc biệt tích cực.

Anh hỏi: “Thật sự có ma sao?”

Người trợ lý liếc nhìn Khổng Lệnh An, sau đó lén lút gật đầu, thấy Khổng Lệnh An không phản ứng, anh ta bắt đầu nói như một người kể chuyện.

"Vào mùa hè năm tôi mười ba tuổi, tôi sống ở nhà bà tôi. Một đêm nọ, tôi muốn đi vệ sinh. Nhà vệ sinh ở sân sau. Trời tối đến nỗi không có chút ánh sáng nào. Lúc đó tôi còn nhỏ mà, cũng không biết sợ hãi là như thế nào, tôi cầm đèn pin đi vệ sinh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy có một bà lão quấn vải liệm trên đường dẫn ra phía sau núi, cậu nói tối như vậy, hơn nữa bà ấy cách tôi rất xa, làm sao tôi nhìn rõ được." Nói đến đây, trợ lý hắng giọng một cái.

"Quan trọng hơn là, khi tôi nói với bà tôi về ngoại hình và quần áo của bà cụ, lúc đó bà tôi đã khóc. Bà nói đó là mẹ của mình, quay về để gặp chắt trai."

Trì Thâm sinh ra trong một gia đình khoa học tiến bộ, anh chưa bao giờ nghe nói về loại "phong kiến mê tín " này, bây giờ nghe thấy điều này...

Thấy vẻ mặt anh không tin, trợ lý lập tức giơ ba ngón tay: "Tôi thề, nếu tôi khoác lác thì đầu bị ghẻ, lòng bàn chân chảy mủ, sinh con đứa nào cũng mất lỗ hậu!"

Lời thề này đủ độc...

Liên Hoa giải quyết xong ác ma thì vội vàng chạy về, cả đêm không gặp Thâm Thâm nhà cô, thật sự rất nhớ anh ~

Trì Thâm đang ngồi trên ghế nghịch điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc.

Liên Hoa cho rằng anh lại đang xem những người đã hắc mình trên Weibo nên cô không khỏi nhíu mày, nhưng khi nhìn kỹ lại, Trì Thâm lại đang tìm kiếm “ma đè giường” trên Baidu...

“Ha ha ha ha ha ha, đại ngốc rốt cuộc cũng thông minh rồi!” Liên Hoa một chút cũng không sợ Trì Thâm tìm người đến thu thập cô, người có thể thuần phục cô đã chết mấy chục năm trước.

Nhưng mà nếu Trì Thâm sợ hãi ngủ không ngon thì sao, thời gian ngủ của anh vốn ít, ngủ không ngon thân thể sao chịu đựng được.

Nghĩ như vậy, những ngày sau đó, Liên Hoa trở nên an phận hơn rất nhiều.

May mắn thay, Trì Thâm cũng không sợ hãi, ngược lại càng thêm an tâm.

Anh tìm kiếm “ma đè giường” trên Baidu, đáp án nhận được là một cụm từ rất khoa học, chứng tê liệt khi ngủ, có nghĩa là, người trẻ tuổi, chịu nhiều áp lực, rất bình thường.

Sức mạnh của khoa học thật vĩ đại.

Sau khi “Lăng Phong Truyện” đóng máy, có một khoảng thời gian rảnh rỗi, chị Viện cho Trì Thâm nghỉ để anh có thể nghỉ ngơi một thời gian.

Bởi vì Trì Thâm là diễn viên có hợp đồng ngắn hạn, các công ty giải trí thường có hai kế hoạch đối với những nghệ sĩ đã nổi tiếng như anh.

Một là tận dụng hoàn toàn, cho nghệ sĩ đóng hai bộ phim cùng một lúc, dùng việc này để làm hỏng danh tiếng, đồng thời sử dụng hai bộ phim này để đẩy người mới của công ty lên. Hai là nuông chiều, dành cho nghệ sĩ sự đãi ngộ tốt nhất và nguồn lực tốt nhất, cố gắng để nghệ sĩ có cảm tình với công ty, đồng thời bằng mọi cách gia hạn hợp đồng.

Loại thứ nhất dành cho những người gặp vận may và trở nên nổi tiếng, nhưng không có thực lực, chỉ số IQ và EQ cũng không cao, còn loại thứ hai là cổ phiếu tiềm năng như Trì Thâm, liếc mắt một cái là nhìn thấy tinh đồ bằng phẳng.

(*) Tinh đồ bằng phẳng (星途坦荡): con đường trở thành ngôi sao bằng phẳng và rộng mở, không có trở ngại nào.

Trì Thâm đối với kỳ nghỉ này vẫn rất vui vẻ, dù sao anh cũng ở Hoành Điếm hơn nửa năm, đã lâu không về nhà nên khó tránh khỏi sẽ nhớ nhung.

Trì Thâm trở về nhà bằng máy bay, nhờ có anh, lần đầu tiên trong đời Liên Hoa được bước lên máy bay.

Liên Hoa ngồi trên đùi Trì Thâm, ghé vào cửa sổ nhìn đám mây trên bầu trời, kinh ngạc cảm thán không ngừng: "Oa, ao, cao quá! Giống như kẹo bông vậy!"

Liên Hoa vẫn còn đắm chìm trong hưng phấn cho đến khi xuống máy bay, nhưng Trì Thâm không hăng hái như cô, cách đó không xa còn có một biển người đang đợi anh.

Trì Thâm mặc quần dài màu đen, áo ngắn tay màu xanh lục đậm, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, anh hít sâu một hơi, đeo kính râm rồi bước ra ngoài.

Ngay lập tức, những chiếc máy ảnh đó đã nhắm vào anh, tiếng lách tách không ngừng vang lên.

“Nhường một chút! Nhường một chút!”

"Đừng bật đèn flash!"

"Đừng đẩy, đừng đẩy!"

Tiếng của trợ lý, vệ sĩ, fans hết đợt này đến đợt khác, ồn ào quá, Liên Hoa nằm trên lưng Trì Thâm, lấy tay bịt tai anh: "Thâm Thâm, nếu em còn sống… em sẽ là fan của anh, em hứa anh sẽ cảm thấy rất thoải mái mỗi khi đến sân bay."

Thật đáng tiếc khi Trì Thâm có thể nghe thấy giọng nói của mọi người ở sân bay, ngoại trừ những lời thì thầm bên tai anh. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Ngồi trên xe cùng Trì Thâm về nhà, Liên Hoa mặt dày đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng.

Như này, Liên Hoa có ảo tưởng rằng Trì Thâm đang đưa cô về nhà gặp cha mẹ anh vậy.

Hì hì, con dâu xấu sớm muộn cũng phải gặp mẹ chồng ~

Liên Hoa không nghĩ tới, ngay cả cổng nhà Trì Thâm cô cũng không vào được!

Gia đình Trì Thâm sống trên sườn núi La Sơn ở vùng ngoại ô, đó là một tòa nhà hai tầng đơn giản, có sân rộng và một ao cá nhỏ với vài con cá koi trong đó.

Trì gia có lẽ không phải là chủ sở hữu đầu tiên ở đây...

Liên Hoa lượn một vòng trong sân: "Chậc chậc, căn nhà này quá đáng mua, khó trách Thâm Thâm nhà ta lại may mắn như vậy."

Mảnh đất này là một nơi phong thủy bảo địa, không những thế, vị trí ao cá và cây ăn quả trong sân cũng phối hợp ăn ý mảnh đất này, nói sao nhỉ, ao cá kia giống như một cái chậu vô đáy chứa vàng bạc châu báu.

Càng quan trọng hơn là cha của Trì Thâm rất thích sưu tầm dao, ngoài cửa treo rất nhiều con dao dài đã được mài sắc bén, có thể xua đuổi tà ma, ngăn ngừa tai họa.

Ngay khi Liên Hoa đến gần ngôi nhà, cơ thể cô như bị dao cắt, đau đớn dữ dội.

“Chuyện gì vậy trời!” Liên Hoa nhìn Trì Thâm đang ở trong sân nói chuyện với mẹ, nhưng cô không cách nào tới gần.

Một kỳ nghỉ tuyệt vời! Phiền thật đấy!

Liên Hoa tức giận quay đầu, tìm một tảng đá gần đó ngồi xuống.

Vào đêm đầu tiên Trì Thâm về nhà ở, trời mưa to, kèm theo sấm chớp, như thể chú định là một đêm không yên ổn.

Liên Hoa đứng dưới mưa, hạt mưa nhỏ như hạt đậu xuyên qua thân thể cô, rơi xuống cánh hoa rồi rơi xuống đất.

Liên Hoa cảm thấy mình thật đáng thương.

Như thể ba mẹ chồng không thích cô nên đã đuổi cô ra khỏi nhà.

Nội tâm của Liên Hoa có thể được dựng thành một bộ phim luân lý gia đình với hơn 100 tập, trong lúc tự giải trí, cô không khỏi nhớ tới Trì Thâm cả một ngày không gặp.

Trì Thâm...

Nhớ anh ấy nhiều lắm.

Thế thì vào nhìn một cái, chỉ nhìn một cái, không phải chỉ đau thôi sao, chịu đựng cho qua đi.

Nghĩ vậy, Liên Hoa xuyên qua tường chui vào.

Kể từ lúc đó, nhiều thứ đã thay đổi.

Nỗi cô độc trăm năm của Liên Hoa, cuộc sống ổn định của Trì Thâm và tình yêu đơn phương.

Câu chuyện xưa càng thêm kỳ lạ, tương lai không ai có thể biết trước được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play