Liên Kiều cất giữ hơn chục quả cầu
ký ức của Liên Hoa, có màu sắc, có mùi vị, có một quả cầu màu đỏ, tỏa ra hương
thơm của đất trong vườn hoa sau cơn mưa, hương thơm phức tạp không lẫn vào đâu
được, khiến người ta nở nụ cười hạnh phúc khi ngửi thấy.
Ngay cả Liên Kiều không có khái niệm
về hạnh phúc, cũng rất thích nó.
Tình yêu trong sáng mà chân thành
tha thiết.
Liên Kiều cẩn thận đặt quả cầu màu
đỏ trong lòng bàn tay, đưa cho Liên Hoa: “Đã đến lúc trả lại những ký ức kia
cho em rồi.”
Liên Hoa theo bản năng lùi lại một
bước: “Ký ức...”
Cô hiểu rõ ký ức của mình không phải
chỉ toàn là màu đỏ ngọt ngào trước mắt.
Còn có màu xám đau thương, màu đen
tuyệt vọng, màu tím u buồn, màu xanh biển hối hận và những mùi vị mất mát khác,
ấm ức, bức xúc, cay đắng…
Trong mắt Liên Hoa hiện lên vài phần
hoảng sợ, cô lo lắng dậm chân: “Em không muốn! Tiếu Tiếu... Em sẽ phát điên
mất!"
“Sẽ không, anh sẽ không hại em.”
Liên Kiều nở nụ cười lạnh lẽo như băng tan ở Nam Cực, đã lâu anh ấy không cười,
chỉ có thể nhếch khóe miệng lên một chút.
Chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến Liên
Hoa cảm thấy thoải mái, nhưng rất nhanh cô lại rơi vào lo lắng lớn hơn, cô dùng
hai bàn tay nhỏ mũm mĩm nắm chặt lấy bộ vest đen phẳng lì của Liên Kiều: “Tiếu
Tiếu, anh nói thật cho em biết, có phải anh xảy ra chuyện gì không? Có phải ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.