Nửa đêm, Liên Hoa nằm trên giường,
Liên Kiều ngồi ở mép giường, hai người nói rất nhiều chuyện, chủ yếu là chuyện
quá khứ, từ thất quốc thống nhất đến tam quốc thế chân vạc, từ chiến tranh
kháng Nhật đến sự thành lập của Trung Quốc mới. Mấy năm nay thể nào cũng thành
một cuốn sách lịch sử dày một mét.
So với những điều này, mối tình dài
trong ký ức của Liên Hoa thật ngắn ngủi và tầm thường, giống như những cây kim
nối tiếp nhau đâm vào máu thịt của cô, đau đến mức làm người ta khổ sở, nhưng
nếu cách xa trái tim thì không nguy hiểm đến tính mạng.
Liên Hoa sẽ nhổ từng cây kim ra.
Nhưng có một cây kim đâm vào tận
xương của cô, chỉ cắt da thịt ra mới có thể nhìn thấy, đó là khúc mắc của Liên
Hoa.
Bởi vì cái này, ngay cả khi ngủ rồi,
cô vẫn nhíu chặt mày, trong giấc mơ, tay Quý Bắc đầy máu, hắn chặt đứt tay chân
của một đứa trẻ vài tháng tuổi rồi khâu lại, hắn ghét đôi mắt của đứa trẻ quá
nhỏ nên hắn cắt mí mắt, để lộ hốc mắt trống rỗng.
Quý Bắc cười tủm tỉm lộ ra một chiếc
răng nanh: “Liên Hoa của chúng ta không phải thích em bé nhất sao?"
"Em không...không...”
Liên Kiều nắm tay cô, khẽ hát ru cho
cô yên giấc ngủ, đây là sự dịu dàng hiếm thấy, nhưng đáng tiếc Liên Hoa trong
giấc mơ không thấy được.
Khi Liên Hoa tỉnh lại, Liên Kiều đã
đi rồi, cô mở cửa phòng ngủ, phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ không tì vết,
Vân Tự ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, thấy cô liền đứng dậy cười với cô:
"Chị Tiểu Du, chị dậy rồi.”
Nhìn khuôn mặt giống Trì Thâm kia,
tâm tình Liên Hoa tốt hơn rất nhiều: “Hôm qua chị có chút việc nên về muộn, em
đã ăn cơm chưa?"
Vân Tự gật đầu: “Em tự nấu cơm, chị
Tiểu Du chị đói sao? Để em nấu cho chị.”
Tiểu Vân Tự ngoan ngoãn như vậy khiến
Liên Hoa cảm thấy áy náy, Trì Thâm phê bình đúng, nếu cô đã đưa Vân Tự từ cô
nhi viện về, cô phải chịu trách nhiệm chăm sóc cậu thật tốt.
Liên Hoa hạ quyết tâm chưa khỏi đôi
chân của Vân Tự. Vài ngày sau, cô cùng Vân Tự đến bệnh viện để kiểm tra và điều
trị, chay qua chạy lại đầu óc choáng váng, cô không còn thời gian nghĩ lung
tung.
"Bác sĩ, sau ca phẫu thuật này
chân của em ấy có khỏi không?"
Bác sĩ nhìn phim X quang, gật đầu
nói: "Bình thường đi bộ, chạy chậm hẳn là không có vấn đề gì, nhưng vận động
mạnh thì không được, nhất định phải chú ý.”
Liên Hoa rất hài lòng, cô cười tủm
tỉm quay đầu nói với Vân Tự: "Chân của em rất nhanh sẽ khỏi rồi!"
Vân Tự cũng rất kích động, cậu ngồi
trên xe lăn nắm chặt ống quần, cái chân khỏe mạnh kia khẽ run.
“Đi thôi, chị đẩy em đến công viên
tản bộ, sau khi giải phẫu còn lâu mới được ra ngoài.” Liên Hoa đẩy cậu đến dưới
bóng cây trong công viên, suy nghĩ không biết nên nói thế nào về việc tiếp tục
đi học.
Thật ra cô từng nghĩ rằng, con người
sống chỉ cần vui vẻ hạnh phúc, Vân Tự học không tốt thì không nên đến trường,
cô có thể nuôi cậu một ngày, cũng có thể nuôi cả đời.
Nhưng hiện tại Liên Hoa không nghĩ
như vậy nữa, Trì Thâm nói đúng, Vân Tự phải đi học, cô không thể ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.