"Ưm... Trì Thâm... đau quá...”
Tiếng rên rỉ từ trong miệng Liên Hoa
tràn ra, mang theo tiếng khóc nức nở, âm cuối quyến rũ khiến ngực Trì Thâm nóng
bừng, anh cắn vành tai Liên Hoa, đó là nơi nhạy cảm nhất của cô, chỉ cần chạm
nhẹ một chút, cả người Liên Hoa sẽ mềm nhũn.
Cho dù thay đổi thân thể, vẫn là như
thế: “Ưm...đừng...”
Tai của Liên Hoa, đặc biệt là tai
phải, chỉ cần thổi nhẹ cũng khiến cô trở nên vô lực, đừng nói đến liếm mút như
thế này: “Đừng... ưm, Trì Thâm...”
Trì Thâm ôm lấy hai má cô, bịt kín môi
cô, đem âm thanh ái muội của cô nuốt vào trong bụng.
Cách đó không xa, lều của Đinh Dật
Dương cuối cùng cũng tắt đèn.
Đủ rồi! Đã hơn một tiếng rồi mà vẫn
chưa dừng lại, đêm rồi có để cho người khác ngủ không!
Đinh Dật Dương ngáp một cái, kéo
khóa túi ngủ tới ngực, nhắm mắt lại, khóe môi khẽ cong lên.
Một lúc sau, có lẽ khoảng năm sáu
phút, thanh âm kia loáng thoáng truyền đến, đặc biệt rõ ràng trong màn đêm yên
tĩnh này: “Trì Thâm... từ bỏ...”
Sáng hôm sau, Trì Thâm bê chậu nước
ra ngoài đánh răng rửa mặt, tinh thần sảng khoái tràn đầy năng lượng, trông
giống như một chàng trai mới lớn, trong khi đó, Đinh Dật Dương ở đối diện lều
anh, hốc mắt thâm đen, khuôn mặt nhợt nhạt, lại trông giống như một người đàn
ông túng dục quá độ.
Đinh Dật Dương buồn bực liếc Trì
Thâm một cái, quay đầu rời đi không một lời chào hỏi.
Trì Thâm ngậm bàn chải đánh răng
trong miệng, xấu hổ hạ bàn tay đang giơ lên xuống.
Thật là, xấu hổ……
Khi Trì Thâm rửa mặt đánh răng xong,
Liên Hoa đã tỉnh giấc, cô nằm trong chăn, buồn ngủ nhìn Trì Thâm, khi cô mở
miệng, giọng nói đã không còn trong trẻo như trước, có chút khàn khàn: “Chào
buổi sáng...”
Trì Thâm liếc nhìn dấu hickey trên
cổ cô, vội vàng quay người đi: “Anh đi lấy nước, em... em nằm xuống đi, lát nữa
anh kêu Vân Tự mang bữa sáng đến cho em...”
Liên Hoa thật sự không muốn nhúc
nhích: “Em không muốn ăn, em muốn ngủ tiếp...”
Trì Thâm nhíu mày: “Không được, phải
ăn sáng, em không ăn lát nữa sẽ đói bụng, còn nữa, khi xuống núi, chúng ta đi
lãnh chứng đi.”
"Gì cơ? Anh nói cái gì
thế?"
Trì Thâm nói nhỏ, Liên Hoa ở trong
lều nhỏ nghe không rõ.
Trì Thâm đi tới, vẻ mặt anh nghiêm
túc: "Liên Hoa.”
"Chuyện gì vậy?"
Trì Thâm lấy từ trong túi áo khoác
ra một chiếc nhẫn giống như làm trò ảo thuật: “Đây... là khi anh đi mua đồ cùng
mẹ trong dịp Tết... Anh tiện tay mua cho em...”
Trong đầu Liên Hoa có một dấu chấm
hỏi, trong dịp Tết, cô ở nhà baba đẹp trai ăn Tết: “Anh đang nói cái gì
vậy?"
Trì Thâm có chút nóng nảy: “Em, em
cố ý sao!"
"Em cố ý cái gì hả! Sao anh lại
mắng em!" Có lẽ vào lúc này, con gái đều yếu ớt, cần được dỗ dành, ôm ấp,
không chịu nổi một chút ấm ức. Liên Hoa nhìn Trì Thâm chớp mắt hai cái, những
giọt nước mắt tuôn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.