“Vân Tự… chúng ta… chúng ta nghỉ
ngơi một chút đi…” Liên Hoa ngồi trên tảng đá giữa sườn núi thở hổn hển, cô sắp
kiệt sức rồi.
Ma còn không biết hóa ra xe không đi
lên được, cô phải xách hai vali và một đứa trẻ bị “sái chân” đi bộ mấy dặm
đường núi
Điện thoại vẫn không liên lạc được,
không thể gọi người trên núi xuống đón bọn họ.
Thật là muốn mạng mà.
“Chị Tiểu Du, chị đi lên kêu người
xuống đón chúng ta đi, em ở chỗ này chờ chị.”
"Em nói cái gì vậy, trên núi
này toàn là rắn, em bị cắn thì phải làm sao bây giờ!"
Liên Hoa đá mạnh vào hai cái vali:
“Để chúng nó ở đây, hai chúng ta đi lên.”
Vân Tự sờ chân mình cười khổ, ngay
cả dâu tây ngào đường ngon nhất trong mùa đông cũng không thể xua đi được:
“Không sao, em ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi một lát.”
“…Vậy chúng ta không lên nữa, ở đây
picnic, ăn xong rồi về, ngày mai lại đi.” Liên Hoa mở vali, lấy ra một túi đồ
ăn ngon lớn, cô ném cho Vân Tự, sau đó thoải mái ngồi khoanh chân trên tảng đá
lớn.
"Đến đây, ăn cái đùi gà đi,
không khí trên núi thật dễ chịu a~" Liên Hoa nằm trên tảng đá lớn, miệng
cắn cánh gà, tảng đá này hình như là nơi nghỉ ngơi dành cho người lên xuống
núi, vừa to vừa bằng phẳng. Liên Hoa nằm ở đây khá hài lòng.
Vân Tự mỉm cười, đôi mắt u buồn từ
lâu cuối cùng cũng lộ ra một tia hạnh phúc.
Thật hạnh phúc, cậu chưa bao giờ
nghĩ rằng sẽ có một khoảng thời gian như vậy trong cuộc đời mình, như thể cậu
đã đánh cắp từ ai đó, điều này khiến Vân Tự hơi lo sợ.
Bầu trời xanh không một gợn mây,
những cái cây gần tảng đá vươn cong mình, ánh nắng ấm áp xuyên qua kẽ lá rơi
xuống chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt của Liên Hoa để lại vài đốm sáng, thời tiết
tốt như này luôn khiến mí mắt trĩu nặng, Liên Hoa không khỏi ngáp một cái.
"Ăn no xong là buồn ngủ. Mình
không béo thì ai béo... Làm người thật là khổ, phải... đi tắm, còn bị béo
lên... "
Vân Tự yên lặng nghe cô nói mấy câu
khó hiểu, từ đằng xa bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện: “Chị Tiểu Du, hình
như có...”
Vân Tự còn chưa nói xong, thanh âm
đột nhiên im bặt.
"Lam sao vậy?"
Liên Hoa muốn ngồi dậy, lại bị cậu
ngăn lại.
"Đừng cử động! Có con rắn trong
khe đá...”
Liên Hoa ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt
của cậu, đó là một con rắn đen to bằng cổ tay, nó cuộn mình trên tảng đá, dùng
ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào chân Liên Hoa, giống như có thể lao
tới cắn bất cứ lúc nào.
Nó trốn dưới tảng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.