Khi bắt taxi đến cô nhi viện ở ngoại ô, Liên Hoa không khỏi sửng sốt, chớp chớp mắt nhìn thật lâu mới dám xuống xe.

Thời đại thật là phát triển, thời gian ngắn ngủn chỉ hơn hai tháng mà đã xây dựng xong một tòa lâu đài lớn như vậy!

Ngay cả tài xế cũng kinh ngạc: “Chỗ này cũng quá đẹp rồi... Tôi nhớ cô nhi viện ở đây không trông như thế này mà nhỉ...”

Liên Hoa cười đắc ý, ngẩng đầu nhìn năm chữ màu vàng rực rỡ trên tấm biển, cô nhi viện Tiểu Du.

Chờ khi nào có thời gian thì đổi thành cô nhi viện Liên Hoa.

"Tiểu Du! Cháu đã quay lại rồi!" Bà lão viện trưởng nhìn thấy cô qua cửa sổ, vội vàng đi ra ngoài chào hỏi: “Cháu nhìn xem, ký túc xá xây xong rồi, nhà thiết kế giúp đỡ miễn phí, bên trong rất đẹp.”

"Bốn tầng sao?"

"Ừ, mấy đứa nhỏ ở tầng một, mấy đứa lớn học cấp 2 thường xuyên không trở về ở tầng cao nhất, à đúng rồi, cháu cũng chưa từng gặp mấy đứa lớn nhỉ? Mỗi khi cháu đến, mấy đứa nó đều ở trường, hôm nay gặp mặt đi, để mấy đứa nó biết ai là ân nhân của mình..."

Liên Hoa xua tay: “Ân nhân thì thôi...”

Bà viện trường mỉm cười dẫn cô lên đại sảnh tầng bốn.

"Đến rồi, nam sống bên này, nữ sống bên kia, để bà gọi chúng nó ra.”

Liên Hoa đánh giá xung quanh, cô khá hài lòng.

Một lúc sau, khoảng hơn chục thiếu nam thiếu nữ ăn mặc giản dị tiến vào đại sảnh, ngoan ngoãn đứng thành một hàng.

"Chào chị Tiểu Du đi, chị Tiểu Du của mấy đứa năm nay mới mười chín tuổi, không lớn mấy đứa là bao.”

"Chào chị Tiểu Du ạ!" Những đứa trẻ đồng thanh hô lên.

Liên Hoa cười tủm tỉm chào bọn họ: “Xin chào ~"

"Chị Tiểu Du, chị thật xinh đẹp!" "Đúng vậy, chị Tiểu Du là ngôi sao, có thể không xinh đẹp sao ~"

Đều nói rằng bọn trẻ trong cô nhi viện thường có cái miệng ngọt, nói ngọt như vậy sẽ khiến người ta thích.

Liên Hoa nhìn thiếu niên đứng ở phía sau vẫn luôn trầm mặc không nói gì.

Bà viện trưởng luôn chú ý tới cô vội vàng kêu thiếu niên kia đi tới: “Thằng nhóc này có chút vấn đề ở chân, thành tích học tập cũng không tốt lắm, có chút tự ti, không thích nói chuyện.”

Liên Hoa thấy cậu đi khập khiễng, hình như chân trái bị tật.

"Đáng yêu quá...” Liên Hoa nhéo má cậu, thật ra cô chú ý đến đứa trẻ này là bởi vì cậu rất giống Trì Thâm, lông mày, đôi mắt và môi, nếu mập hơn một chút thì sẽ càng giống hơn.

Này, em không phải là con ri

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play