Khi Trì Thâm đang tắm, Liên Hoa ngồi xổm ở cửa phòng tắm, cô nhìn chằm chằm vào cửa kính mờ, qua cánh cửa mà cô có thể dễ dàng đi qua kia là có thể nhìn cơ thể mờ ảo của Trì Thâm.

Bạn nghĩ rằng Liên Hoa không có tiết tháo?

Cũng không phải như vậy, Liên Hoa không bao giờ đi vào phòng vệ sinh, bất kể những người trong đó đang làm gì...

Cô ấy có bóng ma với phòng vệ sinh.

Xin đừng tò mò về chuyện xưa của cô ấy, nó không vui chút nào đâu.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, khi Liên Hoa còn đang mơ màng thì rốt cuộc Trì Thâm cũng đi ra.

Anh mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, liên tục dùng khăn tắm lau mái tóc đen của mình, khuôn mặt trắng hồng vì hơi nóng, đôi mắt cũng bị một tầng hơi nước che phủ.

Thì ra đây là tiểu thịt tươi.

Nhìn thôi đã thấy no rồi.

Liên Hoa nhào vào người anh một cách thô bạo, không ngừng dụi đầu vào cái gáy thơm mùi bạc hà của anh: "Sao Thâm Thâm của em lại đẹp đến thế này ~"

Cọ cọ hằng ngày~get.

Trì Thâm lau khô tóc, liếc nhìn thời gian, đã mười một giờ.

Trì Thâm lấy điện thoại di động ra và nhấp vào một ứng dụng video.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, Trì Thâm lại là một người đàn ông tràn đầy tinh lực, Liên Hoa không khỏi nhếch mép cười xấu xa.

Cô hiểu, hiểu mà.

Nhưng khi Trì Thâm bấm vào gameshow nổi tiếng Bố ơi mình đi đâu thế?, Liên Hoa đã không thể nhịn được cười, dựa vào việc Trì Thâm không nghe thấy cũng không nhìn thấy, cô không kiêng nể gì cười to.

Liên Hoa cưỡi trên eo Trì Thâm, vươn tay nhéo mặt anh, trên mặt lộ ra nụ cười yêu thương của người mẹ: "Ai u, đáng yêu quá ~"

Cởi bỏ ánh hào quang của minh tinh, thật sự nhìn không ra năm nay anh đã hai mươi ba tuổi, Trì Thâm giống như học sinh cấp ba ngây thơ trong sáng.

Liên Hoa càng yêu Trì Thâm hơn.

Cô đã thấy một người đàn ông tốt yêu thương vợ nhưng lại ngoại tình, thấy một cô gái ngây thơ có cuộc sống riêng tư thối nát, thấy một người đàn ông đầy chính nghĩa đâm sau lưng bạn tốt của mình, cô đã thấy quá nhiều người trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu.

Vì vậy, mặc dù phiêu bạt nhiều năm nhưng cô hiếm khi thích một ai đó trong một thời gian dài.

Mà Trì Thâm thật sự tươi mát không dính bụi trần, giống như một bông hoa nhỏ màu trắng nở trong hang tối.

Liên Hoa không thể chờ nổi muốn nhúng chàm anh.

Hì hì.

Mười hai giờ đêm, thời điểm âm khí nặng nhất trong ngày.

Căn phòng trong khách sạn tối đen như mực, Trì Thâm đã ngủ rồi, anh nằm trên giường, đắp chăn kín mít, chỉ lộ ra mái tóc rối bù và khuôn mặt xinh đẹp kia.

Liên Hoa đứng bên cạnh giường nhìn anh chằm chằm.

Cảnh tượng này nhìn qua thật hãi ​​hùng, giống như một bộ phim ma.

Tựa như giây tiếp theo Liên Hoa sẽ mở cái miệng đẫm máu của mình, cắn xé nhấm nuốt, nuốt chửng Trì Thâm đang ngủ say vào bụng.

Trên thực tế, cô cũng không có ý tốt.

Liên Hoa nhếch mép cười xấu xa, khóe miệng nghịch ngợm cong lên, cô vươn tay vén chăn của Trì Thâm lên.

Đúng vậy, cô dùng tay nhấc chăn lên.

Cô là một con ma, không phải không khí.

Trì Thâm tỉnh lại, nhưng dù như thế nào cũng không mở mắt ra được, dường như có người đang đè ở trên người anh, làm cho anh không thể động đậy, hình như có một đôi tay lạnh lẽo đang đè lên ngực anh, không chút kiêng nể.

“Trì Thâm~”

Một giọng nói quyến rũ thì thầm bên tai anh, âm cuối kéo dài đến tận xương tủy, khiến tim anh mềm nhũn.

Là fan tư sinh sao, hay là ai khác? Sẽ có hậu quả, ảnh hưởng như thế nào?

(*) Fan tư sinh chính là tên gọi của sasaeng fan trong tiếng Trung Quốc - những kẻ hâm mộ điên cuồng, cực đoan, chuyên bám đuôi và có những hành động gây hại tới thần tượng.

Đây là câu hỏi cuối cùng Trì Thâm nghĩ đến khi đầu óc của anh vẫn còn minh mẫn, rất nhanh, ý thức của anh trở nên mơ hồ, trong đầu tràn ngập giọng nói khiến da đầu anh tê dại.

Liên Hoa đè lên người Trì Thâm, đan chặt mười ngón tay của anh.

Cô giữ hai tay Trì Thâm trên đỉnh đầu, bộ dáng lúc này của anh như muốn dụ người phạm tội, mồ hôi thấm ướt sợi tóc trên trán, khiến làn da anh càng trắng hơn.

Liên Hoa không nhịn được cúi người xuống, dùng đầu lưỡi liếm yết hầu của anh, chậm rãi di chuyển đến vành tai, lưu lại vết nước lạnh lẽo, mà thân thể Trì Thâm càng lúc càng nóng, bên tai đã thành một mảng đỏ rực, như thể sắp nhỏ ra máu.

Liên Hoa cắn chóp mũi, hôn lên lông mi của anh, ỷ vào việc mình là ma nữ ẩn trong màn đêm muốn làm gì thì làm với Trì Thâm.

Chàng trai nhỏ bé ngây thơ và non nớt, thật ngon miệng.

"Thoải mái không?"

"Ừm……"

Trì Thâm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh híp mắt sờ gối hồi lâu mới tìm được điện thoại di động: "A lô..."

"Anh Thâm, đến giờ rồi."

"Được... Tôi biết rồi." Thanh âm Trì Thâm có chút khàn khàn, anh cúp điện thoại nhìn thời gian.

Tám giờ sáng, anh thật sự đã ngủ lâu như vậy.

Trì Thâm ngây người nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn căn phòng trống rỗng.

Là mơ sao?

Giấc mơ này có chút quá mức chân thật.

Trì Thâm chạm vào yết hầu của mình, cảm giác mềm mại dường như vẫn còn ở đây, nghĩ đến đây, lỗ tai anh lại đỏ lên.

Lớn đến như vậy, đây không phải là lần đầu tiên anh có giấc mơ như vậy, trong giấc mơ của anh thường xuyên có một cô gái xinh đẹp lặng lẽ đứng đó, khuôn mặt luôn mơ hồ, Trì Thâm sẽ hôn môi cô, vuốt ve cơ thể cô.

Những thứ này, khi tỉnh dậy, cũng phai nhạt.

Nhưng lần này thì khác.

Giấc mơ này chẳng những không phai nhạt mà ký ức càng thêm khắc sâu.

Khi quay Lăng Phong Truyện, Trì Thâm liên tiếp thất thần: "Tôi xin lỗi, đạo diễn ..."

"Không sao, không sao, nghỉ ngơi đi, có một số chuyện cũng đừng quá lo lắng." Trì Thâm rất được lòng mọi người, bình thường biểu hiện cũng không tồi, sai lầm là chuyện thường tình, hôm nay phạm phải sai lầm như vậy người trong tổ sản xuất đều nghĩ là vì những tin đồn trên mạng.

“Anh Thâm, sao vậy, anh không khỏe sao?” Nữ thứ ba cùng tổ cúi người, vẻ mặt hoài nghi nhìn Trì Thâm.

“Không sao…” Cô ta dán vào Trì Thâm quá gần, khiến anh có chút không thoải mái, anh hơi nghiêng đầu, khóe miệng vô thức trầm xuống.

Liên Hoa hài lòng xoa đầu anh: "Tốt lắm, loại phụ nữ này nên tránh xa ra."

Ghét thật đấy, thấy có người chụp lén thì lại gần Thâm Thâm nhà cô lôi kéo làm quen.

Paparazzi bên kia mừng rỡ như điên, bọn họ đã theo dõi anh gần nửa năm rồi! Cuối cùng đã bắt được tin đồn của Trì Thâm! Quả thật không dễ dàng chút nào!

Nhưng khi anh ta cầm máy ảnh lên xem, anh ta đã gục xuống ngay lập tức, chụp liên tiếp gần hai mươi bức ảnh, tất cả đều bị mờ!

Anh ta bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Chẳng lẽ... anh ta không thích hợp làm paparazzi sao...

10 giờ sáng, Đích Lịch Thế Kỷ chính thức đưa ra tuyên bố, làm rõ tin đồn thất thiệt cho rằng nghệ sĩ Trì Thâm của công ty bị "bao dưỡng", "cướp vai" và "mua giải". ( truyện trên app T𝕪T )

Công ty đã trực tiếp tiết lộ rằng ba mẹ của Trì Thâm đã kinh doanh nhiều năm, gia cảnh ưu việt, cũng đăng một bức ảnh chụp cả gia đình ba người, ba mẹ của Trì Thâm thực sự bảo dưỡng rất tốt, khí chất cao quý mười phần. Chiếc vòng cổ của mẹ anh được cư dân mạng nhận định là hàng đặt riêng, phiên bản giới hạn toàn cầu.

Về việc “cướp vai”, đạo diễn của “Lăng Phong Truyện” và nam diễn viên Đinh Dật Dương "bị cướp vai" đăng bài trên Weibo, chứng minh rằng Trì Thâm đã có được vai nam chính dựa vào thực lực của mình. Ngoài việc làm sáng tỏ, đạo diễn luôn được biết đến với tính cách khó gần, độc miệng, lần này lại khen ngợi kỹ năng diễn xuất của Trì Thâm.

Anh ta nói rằng Ngụy Lăng Phong là công tử tuấn mỹ cao quý, vì vậy khi chọn vai diễn, phải chọn người có ngoại hình đẹp, đáng tiếc, trong mắt một số người, ngoại hình đẹp đồng nghĩa với việc không có kỹ năng diễn xuất, khi đau khổ không dữ tợn không chảy nước mũi thì coi là không có kỹ năng diễn xuất, tôi muốn hỏi, các bạn có biết diễn xuất là gì không?

Diễn viên cần ánh mắt, lời thoại và từng chuyển động tinh tế của cơ thể để thể hiện cảm xúc của nhân vật và điều khiển nhịp điệu của cốt truyện, sự nhẫn nhịn, đau đớn và phấn khích đều được truyền tải đến khán giả một cách tự nhiên. Về phần Trì Thâm, mặc dù anh ấy không xuất thân từ chuyên ngành diễn xuất, nhưng anh ấy có những ưu điểm riêng, anh ấy có thiên phú và anh ấy là một diễn viên giỏi, không có gì phải nghi ngờ về điều đó.

Mỗi diễn viên trong “Lăng Phong Truyện” đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, tôi dám khẳng định ở đây rằng “Lăng Phong Truyện” là một bộ phim truyền hình hay có thể khiến người ta không tua nhanh từ đầu đến cuối. Vẫn là câu nói đó, bạn có thể nghi ngờ nhân phẩm của tôi, nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ tác phẩm của tôi.

Ngay sau khi bài đăng trên Weibo này xuất hiện, không chỉ việc “cướp vai” được giải quyết mà ngay cả việc “mua giải” cũng bị đập tan.

"Danh xứng với thực, được trời cao ưu ái, không còn nghi ngờ gì nữa. Trì Thâm #TriTham#"

"Nói thật, diễn xuất trong “Chuyện xưa ở Bắc Kinh” của Trì Thâm thực sự rất tốt! Tốt chính là tốt! Cho dù đóng chung với diễn viên gạo cội, anh ấy cũng không bị đoạt mất sự nổi bật. Đây là một kỳ tích đối với người lần đầu tiên đóng phim. Không phải được trời cao ưu ái thì là cái gì! Có chút phục mấy người ghen t, idol nhà bạn chỉ có mặt mà không biết diễn, không thấy khó chịu sao?"

"Công tử nhà giàu nha! Bây giờ tôi tin rằng Trì Thâm có thể diễn tốt vai Ngụy Lăng Phong, chỉ cần làm ơn đừng hủy hoại Ngụy Lăng Phong của tôi, miễn là diễn tốt vai Ngụy Lăng Phong, tôi sẵn sàng trở thành fan trung thành của Trì Thâm cả đời!"

"Tin tưởng đạo diễn Khổng Lệnh An, anh ta chưa bao giờ làm tôi thất vọng. Thành thật mà nói, nhân phẩm thực sự rác rưởi nhưng tác phẩm của anh ta thì rất trâu bò."

"Thổi đi, tiếp tục thổi đi, chờ bị tát vào mặt cũng không cần phun ra, phim truyền hình trong nước đều là rác rưởi cũng không phải một hai năm rồi."

"Tôi chưa xem “Chuyện xưa ở Bắc Kinh”, nhưng người gỗ thực sự rất dễ thương ~"

"Ba chồng mẹ chồng tôi đẹp trai quá! Thảo nào chồng tôi cũng đẹp trai như vậy!"

"Kỹ năng diễn xuất tốt? Ánh mắt? Lời thoại? Buồn cười, đẹp trai và dễ thương khi nào cũng được gọi là diễn xuất vậy?"

"Tôi không biết tại sao, nhưng tôi chính là thích Trì Thâm. Anh ấy rất hiếm. Nói thế nào nhỉ, anh ấy nhìn rất ngay thẳng. Đột nhiên, tôi thực sự muốn xem anh ấy đóng vai ác, biến thái hay gì đó."

Liên Hoa ngồi bên cạnh Trì Thâm, không ngừng ngáp: "Thâm Thâm, lại đến giờ ăn rồi hả?"

Mỗi lần Trì Thâm ăn là một cực hình đối với Liên Hoa, trên đời tại sao có người ăn chậm như vậy!

Cái kiểu chậm rãi của anh không phải không nuốt được, mà là anh ăn quá ngon miệng, dù ăn một cái bánh bao nát anh cũng nhai chậm như ăn sơn hào hải vị.

Đó không phải là ăn, đó là thưởng thức.

Liên Hoa xem anh ăn cái gì cũng thèm, mắt trông mong nhìn, nhưng không ăn được.

Mỗi khi như này, Liên Hoa rất hâm mộ con người, được sống thật tốt, có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn.

Liên Hoa chỉ có thể ăn đồ cúng của người khác.

Đồ cúng... chỉ là mấy thứ này, trăm năm cũng không có gì mới, ngược lại càng ngày càng ít.

Có một thời gian, Liên Hoa thèm que cay đến mức mắt phát ra ánh sáng xanh, cô đi theo một đứa trẻ để xem nó ăn que cay khiến đứa trẻ bị sốt, cảm lạnh và sổ mũi.

Thật là tội lỗi.

Nhưng... Cô thực sự muốn biết mùi vị của những dải cay đó là như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play