Khi Trì Thâm quay phim, Liên Hoa ngồi sang một bên và xem anh, thỉnh thoảng thổi một làn gió mát vào người anh để giúp anh bớt nóng.
Khi Trì Thâm nghỉ ngơi, Liên Hoa nằm trên người anh, ôm anh và ăn các loại đậu hũ.
Chao ôi, cuộc sống này dù như thế nào cũng không thấy chán, tại sao Trì Thâm nhà ta lại có dáng người tốt như vậy chứ?
"Chị Liên Hoa."
Khi Liên Hoa nghe thấy có người gọi mình, cô quay đầu lại và thấy đó là một đứa trẻ nhỏ.
Liên Hoa biết cô bé, đó là thai nhi chết mấy năm trước, lúc chết mới ở tháng thứ sáu, rơi xuống, bị đập sống, trong lòng tràn đầy oán hận.
Cô buông cánh tay ôm Trì Thâm ra, nhẹ nhàng kéo đứa nhỏ: "Tránh xa Trì Thâm nhà tôi ra một chút."
Sẽ thật xui xẻo nếu dính vào cô bé.
“Chị Liên Hoa, em bị bắt nạt.” Đứa bé trừng mắt nhìn cô, đôi mắt tròn xoe đỏ tươi kia, tựa như có thể nhỏ ra máu tươi bất cứ lúc nào, trên người còn có một vệt đen nhàn nhạt.
“Ai bắt nạt ngươi?” Ác ma bình thường mỗi khi gặp phải vong nhi đều sẽ đi đường vòng, Liên Hoa khá là tò mò khi nó dùng từ bắt nạt.
"Một ông già, ông ấy đặt một lá bùa lên người già."
Người già trong miệng đứa nhỏ chính là bà của nó, điều này Liên Hoa biết.
Năm năm trước, mẹ của đứa bé phát hiện ra đứa bé là con gái, bà nội không thích con gái nên bắt con dâu phá đứa bé, vong nhi cảm thấy phẫn uất, suốt những năm qua không ngừng quấy rầy cô.
Nhưng lần này không thể lại gần...
Liên Hoa tặc lưỡi: "Gặp phải cao thủ đấy, đi thôi, ta đi cùng ngươi xem một chút."
Nói xong, Liên Hoa quay đầu ghé vào tai Trì Thâm nói nhỏ: "Em có chút việc, buổi tối trở về tìm anh ~"
Buổi tối……
Khóe miệng của vong nhi giật giật.
Khi tìm thấy bà nội của vong nhi, bà ấy đang nghịch hoa cỏ trong sân, rõ ràng tâm trạng của bà ấy rất tốt, còn ngâm nga một bài hát nhỏ, trông bà ấy giống như một bà lão tốt bụng.
Liên Hoa mơ hồ nhìn thấy trên người bà một ánh sáng vàng, cô nhíu mày: "Là cao thủ đấy."
Vong nhi đang nằm trên hàng rào, nhe răng cười với bà lão, ước gì có thể nuốt chửng bà trong một ngụm.
Đáng tiếc hồn ma không thể dính máu, nếu dính máu sẽ trở thành ác ma, không thể đầu thai, cũng không thể dễ chịu như Liên Hoa. So với xuống địa ngục còn khó chịu gấp ngàn vạn lần, cho nên vong nhi chỉ có thể dọa bà, làm bà bị bệnh, khiến bà bị xui xẻo, mỗi ngày đều không yên ổn, khi nào dọa bà đến chết, chuyện này mới coi như xong.
Ở đời có luật nhân quả, đây là quả báo của bà già.
Liên Hoa sụt sịt: "Ta cảm thấy số mệnh của bà ấy cũng đã tới, cũng là lúc ngươi nên đi đầu thai, có muốn đi thăm mẹ ngươi không?"
Vong nhi lắc đầu, rơm rớm nước mắt nói: “Bà ấy có một đứa em trai rồi, em đi sẽ làm bà ấy đau lòng.”
Ôi, thật đáng thương.
Liên Hoa không hiểu, nhà bà lão giàu có như vậy, lại ở trong biệt thự lớn, tại sao lại không thể chứa một cô bé nhỏ, cô thật sự không hiểu, liền hỏi đứa bé.
“Bà già ấy nuôi một tiểu quỷ, hai năm trước đã đem nó cho đi.” Vong nhi ủ rũ nói, trên mặt rơi những giọt nước mắt màu đỏ.
Lúc này Liên Hoa mới hiểu được.
Bà lão nuôi dưỡng tiểu quỷ để lấy may mắn, mà tiểu quỷ này thì hay ghen tị, không chấp nhận được trong nhà có những đứa trẻ khác. Bà lão biết con dâu mang thai bé gái, vì để dỗ tiểu quỷ nên dứt khoát phá bỏ đứa bé gái trong bụng con dâu, mãi đến khi con dâu mang thai bé trai, tiểu quỷ mới bị đuổi đi để nối dõi tông đường.
Chậc chậc, lòng người quả thực so với ma còn đáng sợ hơn.
Liên Hoa đến gần bà lão, vươn ngón tay ra vỗ nhẹ vào bả vai bà, ánh sáng vàng bảo vệ bà lão biến mất.
“Chị Liên Hoa, cảm ơn chị.” Vong nhi nói xong liền nhào lên người bà lão, ngón tay ngắn ngủn chọc mạnh vào thái dương bà, bình tưới nước trong tay bà lão đột nhiên rơi xuống đất, bà lão ôm đầu không ngừng kêu đau.
Liên Hoa ước chừng bà già này chống đỡ không nổi hai ngày nữa, từ mây đen trên trán có thể đoán ra một vài điều.
Tự làm bậy không thể sống nha.
Khi cô trở lại phim trường, cảnh Trì Thâm vừa quay xong, buổi chiều anh sẽ tham dự lễ trao giải nên anh đang làm tóc, hai trợ lý đứng sau lưng anh cầm gương soi phía sau đầu anh, đảm bảo rằng 360 độ không góc chết, có thể tự tin đứng dưới ánh đèn thoáng hiện.
Liên Hoa nhìn Trì Thâm, không khỏi bị thất thần. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)
Cô không bao giờ có thể thấy chán khi nhìn khuôn mặt này, dù có nhìn bao nhiêu lần, từ mái tóc đến móng tay, từng tế bào đều rất mềm mại, làn da mỏng manh, đôi mắt trong sáng, lông mày gọn gàng, đôi môi dày vừa phải, ngón tay thon thả, vai rộng, thậm chí ngay cả gót chân của anh cũng trông đẹp hơn của người khác!
Liên Hoa không nhịn được, hôn lên mặt Trì Thâm.
Liếm mặt hằng ngày~get.
So với những người hâm mộ chỉ có thể liếm màn hình thông qua điện thoại di động của họ, Liên Hoa cảm thấy hạnh phúc đến mức sắp bay lên trời.
Trì Thâm với vai diễn đầu tiên của mình đã giành được giải thưởng “Người mới xuất sắc nhất” là không thể bàn cãi. Khi những người ra mắt cùng thời điểm với anh vẫn đang chật vật ở tuyến hai và ba, thì Trì Thâm đã là minh tinh hạng nhất, thậm chí còn vượt xa các tiền bối ra mắt nhiều năm, số người hâm mộ anh đếm không hết.
Được điều khiển bởi thủy quân, năm chữ “Trì Thâm quy tắc ngầm” đã đứng đầu bảng Hotsearch, chỉ nửa giờ sau khi anh nhận giải.
Khi nhấp vào, là một tài khoản tiếp thị nào đó đã đăng một bức ảnh của Trì Thâm khi anh còn học đại học, anh bước xuống từ một chiếc siêu xe xa xỉ.
Vì vậy, câu chuyện Trì Thâm đi mua sắm với mẹ của mình được đạo diễn nhìn trúng mời đóng vai nam chính biến thành Trì Thâm bị phú bà bao dưỡng, phú bà chi một số tiền lớn để nhét anh vào đoàn phim “Chuyện xưa ở Bắc Kinh”, lại mua chuộc giám khảo để trao giải thưởng “Người mới xuất sắc nhất” cho anh.
Ai có con mắt tinh tường sẽ biết, những scandal này đều là bôi đen, nhưng những scandal này luôn khiến người qua đường không biết chân tướng hiểu lầm, còn nữa, người ta thường nói “Tam nhân thành hổ”, càng nhiều tin đồn phi lý hơn cũng sẽ được lan truyền.
(*) “Tam nhân thành hổ” nghĩa đen là “Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật”. Nghĩa bóng là một sự việc, dù cho sai lầm, nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin mà cho là phải.
Ngay sau đó, một người nào đó đã tung tin nóng trên mạng rằng vai diễn Ngụy Lăng Phong của Trì Thâm là cướp từ Đinh Dật Dương của công ty phim ảnh Phong Hải.
Đinh Dật Dương đã đóng nam phụ suốt mười năm, nhưng chưa bao giờ nổi tiếng.
Điều quan trọng là anh ta đã đăng một bài viết làm người khác suy nghĩ bậy bạ trong quá trình tuyển chọn diễn viên cho Lăng Phong Truyện.
Đinh Dật Dương: Đừng chen lấn, đừng cướp đoạt, an toàn là trên hết...
Lý do tại sao anh ta đăng Weibo này là do một người hâm mộ đã xin chữ ký của anh ở sân bay, trong lúc hỗn loạn đã cướp áo khoác của anh, tuy nhiên, sau đó có người lợi dụng nên ý tứ của Weibo này đã thay đổi, ám chỉ rằng Trì Thâm đã cướp đoạt vai diễn của Đinh Dật Dương.
Đinh Dật Dương cũng không làm sáng tỏ, tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng có người chú ý cũng tốt, đúng lúc anh nhân cơ hội tuyên truyền cho phim mới, đợi Trì Thâm giải thích gần xong, hắn mới đi ra dệt hoa trên gấm một chút, còn bán được một cái nhân tình. ( truyện trên app T𝕪T )
Trong khi đó, Trì Thâm ở bên này cũng không vội vàng, độ nổi tiếng của “Chuyện xưa ở Bắc Kinh” sắp giảm bớt: "Lăng Phong Truyện” mấy tháng nữa mới được phát sóng, Trì Thâm trong khoảng thời gian này sẽ rất dễ bị lãng quên. Đôi khi, bị dính scandal cũng không phải là chuyện xấu .
Trì Thâm cầm điện thoại, nhìn chiếc cúp bên cạnh cười nói: "Chị Viện, em đăng Weibo được không?"
"Em thông minh đấy." Trì Thâm và Tống Giai Viện hiển nhiên là nghĩ giống nhau.
Đăng Weibo đoạt giải lúc này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Khi ngọn lửa lớn hơn, nhiều người chú ý hơn, chuyện xấu cũng có thể biến thành chuyện tốt.
Trì Thâm chụp ảnh cùng cúp.
Trong ảnh, Trì Thâm nhếch môi nhướng mày, vẻ mặt kiêu ngạo, chỉ ngắn gọn một câu.
Cảm ơn mọi người, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ, giải thưởng này, danh xứng với thực.
Weibo này trong vài giây đã có hơn một nghìn bình luận, có thể nói là tàn sát khốc liệt.
"Diễn viên Trì, anh rất tuyệt, chúng ta có mắt, có thể nhìn ra thực lực của anh.”
"Ha ha, danh xứng với thực. Thời buổi này lớn lên đẹp trai, xì hơi cũng có thể làm xanh môi trường đúng không?"
"Có mấy diễn viên gạo cội đóng chung, anh trai em thật lợi hại."
"Thỉnh mọi người chú ý đến Lăng Phong Truyện, anh Thâm của tôi vẫn là nam chính, chúng ta dùng thực lực để nói chuyện."
"Trì Thâm, cố lên! Tiểu Ngư sẽ luôn ủng hộ anh!"
"Siêu xe có vấn đề gì, mời xem Weibo trước đây của Trì Thâm, trong nhà có tiền, có người chính là ghen tị."
"Là người qua đường, tôi thật sự cảm thấy Trì Thâm diễn xuất rất tốt, lần đầu tiên đóng phim có thể đạt thành tích cao như vậy cũng khiến nam phụ ngàn năm hâm mộ. Về phần giành vai diễn, tôi cũng chịu rồi, phía đoàn phim có chính thức nói đến tên ai đó không?”
"Ôm Dương Dương nhà tôi đi, đừng hiểu lầm, bài đăng trên Weibo đó hoàn toàn không có ý đó. Hơn nữa, theo lương tâm mà nói, diễn xuất của Trì Thâm quả thực rất tốt."
Đến khi Trì Thâm trở về khách sạn, trên weibo này đã có hơn 70.000 bình luận, mức độ nổi tiếng này đã vượt qua không biết bao nhiêu tên tuổi lớn.
Trì Thâm không xem Weibo nữa.
Liên Hoa nghĩ rằng anh ít nhiều cũng sợ khi nhìn thấy một số ngôn từ tục tĩu trong các bình luận.
Liên Hoa cũng sợ anh nhìn thấy.
Cô từng chứng kiến một ngôi sao nữ dùng dao găm cắt cổ tay mình khi đọc những bình luận mắng mỏ trên mạng.
Nữ minh tinh kia không phải rất xinh đẹp, nhưng đôi mắt rất to, làn da rất trắng, mới 18,19 tuổi, vừa mới rời ghế nhà trường bước vào giới giải trí so với xã hội còn vẩn đục hơn, tiểu cô nương thường xuyên nói sai, đắc tội người khác, một chút sai lầm nhỏ của cô ấy bị phóng đại vô hạn, một người ghét cô ấy, liền có vạn người ghét cô ấy, kéo theo đó là tràn ngập những lời nói xấu.
Có lẽ đối với một vạn người đó, chỉ là gõ bừa vài chữ trên bàn phím để trút bầu tâm sự, bày tỏ sự không hài lòng.
Nhưng đối với một nữ minh tinh, đó lại là nhát dao cứa vào tim, cô ấy đau lắm nhưng cũng không thể làm gì được, dù có khóc lóc nói ra thì tất cả những gì cô ấy nhận được chỉ là sự chế nhạo, xúc phạm của mọi người, trái tim đau đến cùng cực, cô ấy chỉ có thể dùng nỗi đau trên cơ thể mình để chia sẻ.
Đáng thương.
Liên Hoa thở dài, quay đầu lại, Trì Thâm đang cởi quần áo.
Cởi áo tay ngắn, áo ba lỗ và thắt lưng.
Liên Hoa tự nhủ mình là ma nữ có tiết tháo, không thể nhìn trộm xx người khác thế này, sai rồi.
Nhưng Liên Hoa lại không dời được tầm mắt, như dán chặt vào người Trì Thâm, không khỏi cúi người, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên cơ bụng rắn chắc, căng mịn của anh.
Liên Hoa ửng hồng, tim đập rộn ràng, xuân tâm nhộn nhạo.
Trì Thâm cởi quần để lộ ra đôi chân thon dài, Liên Hoa vội vàng che mắt, quay đầu dùng tay xoa mặt một cách tuyệt vọng.
"A~ xấu hổ quá~"
Trì Thâm không biết mình bị ăn đậu hũ, anh chỉ cảm thấy bụng dưới mát lạnh.
Trì Thâm sờ trán, may mà không sao, anh rất sợ bị ốm, không chỉ trì hoãn công việc, còn bị người khác nói mình bán thảm.
(*) Bán thảm: tỏ vẻ đáng thương, là kẻ bị hại.