"Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi." Trì Thâm nói với Nhị Hoa và Tiểu Nguyệt, rồi đóng cửa lại.
Anh đi vào phòng ngủ, ném mình lên giường, dùng sức cởi giày rồi không làm gì khác nữa, trông anh có vẻ rất mệt mỏi.
Liên Hoa cười hì hì nằm xuống bên cạnh anh, rất tự nhiên vòng tay qua eo anh: "Thâm Thâm, anh mệt mỏi sao?"
Trì Thâm đương nhiên sẽ không trả lời cô, anh lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nằm trên giường nghịch nghịch.
Liên Hoa nhìn anh nhấp vào Weibo và tìm kiếm tên của mình.
"Trì Thâm đẹp trai đến vậy sao? Tôi là người duy nhất cảm thấy anh ta xấu với giả tạo à?"
Bức ảnh đi kèm là Trì Thâm đi phía trước, trợ lý và người đại diện theo sau, các vệ sĩ vây quanh anh.
Phía dưới rất nhiều người bình luận: "Đúng vậy, cậu là người duy nhất".
Anh cau mày và nhìn Weibo này rất lâu.
Liên Hoa an ủi: "Không sao, bọn họ chỉ là ghen tị sự đẹp trai với anh mà thôi."
Trì Thâm tắt điện thoại, như nghe được lời an ủi của cô.
Đây là trùng hợp, Liên Hoa thích sự trùng hợp nhất, nói thế nào nhỉ, nó khiến cô cảm giác như mình đang tồn tại vậy.
“Thâm Thâm…” Liên Hoa đang định nói thêm vài câu, muốn xảy ra lần trùng hợp thứ hai, nhưng cô phát hiện Trì Thâm đã ngủ rồi, ánh nắng dịu dàng xuyên qua cửa kính chiếu lên má anh.
“Thật là tiểu thiên sứ, dụ người phạm tội a~” Liên Hoa sờ sờ khuôn mặt trắng nõn như sữa của anh, lộ ra nụ cười xuân tâm nhộn nhạo.
Cô đang mong chờ màn đêm nhanh buông xuống, chỉ có buổi tối cô mới có thể muốn làm gì thì làm.
Hehe hehe.
Nhưng cô càng mong chờ, đêm đến càng chậm.
Làm một con ma thực sự nhàm chán.
Liên Hoa vặn vặn ngón tay của mình, đôi bàn tay thon dài mảnh khảnh, móng tay tròn trịa sạch sẽ, nhưng Liên Hoa lại không thích lắm, cô thấy móng tay của những người phụ nữ khác sặc sỡ rất đẹp, cô cũng muốn vậy.
"Tại sao số phận lại như vậy..."
Một giọng hát yếu ớt của một phụ nữ đột nhiên vang lên trong căn phòng trống trải.
Liên Hoa cũng không nhấc mí mắt lên: "Cút."
Tiếng hát xa dần.
Liên Hoa buồn bực, con ma nhỏ trong khách sạn này từ đâu ra, chẳng qua là âm hồn không tan, còn dám nhớ thương Thâm Thâm của tôi.
Nhưng nghe xong bài này thì buồn ngủ, Liên Hoa ngáp một cái, dịch gần vào Trì Thâm rồi nhắm mắt lại.
Một lúc sau, cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Ma cũng cần ngủ, ngủ để làm đẹp.
Ngủ càng lâu, khí sắc càng tốt, khuôn mặt càng xinh đẹp, ngược lại ngủ trong thời gian ngắn, sắc mặt tái nhợt, lộ ra một chút tử khí, loại ma quỷ này tương đối dọa người.
Hầu hết những con ma đều đáng sợ, họ không dám ngủ, bởi vì một khi họ ngủ, họ sẽ mơ về những sự việc trong đời mình và chết đi lần nữa trong giấc mơ.
Nỗi đau đớn đó không khác gì trải qua mười tám tầng địa ngục.
Liên Hoa thì khác, cô đã quên mất mình chết như thế nào, hơn nữa quên luôn cả cuộc sống trước đây, vậy nên cô có thể ngủ tùy ý.
Khi màn đêm buông xuống, điện thoại di động của Trì Thâm rung lên, phát ra âm thanh ù ù khó chịu.
Anh liếc nhìn tên người gọi: "Alo..."
"Anh Thâm, đã đến giờ, em chờ anh ở cửa."
Trì Thâm chuẩn bị quay cảnh đêm, nếu anh muốn duy trì sự nổi tiếng của mình, anh phải liên tục có tác phẩm mới.
Mà bộ phim anh đang quay là "Lăng Phong Truyện" được chuyển thể từ tiểu thuyết cổ trang. Trì Thâm đóng vai nam chính Ngụy Lăng Phong, một công tử phong độ.
Bộ phim này khác với những bộ phim cổ trang khác, không có nhiều cảnh tình cảm nam nữ, đều là tranh đấu mưu mô giữa nam nhân.
Phim chủ yếu kể câu chuyện về nam chính Ngụy Lăng Phong bắt đầu từ một tiểu quan thất phẩm, bày mưu tính kế từng bước, từ quan lên đến thừa tướng, dưới một người trên vạn người.
Sau đó, một tay hắn bày mưu phản nghịch, liên hợp với tướng quân Trấn Quốc và Bát vương gia đã nhẫn nhục chịu đựng, lật đổ vị Hoàng đế tàn ác, sau khi đưa Bát vương gia lên ngôi, hắn từ bỏ mảnh đất rộng lớn và tước hiệu vương gia khác họ do tân đế ban cho, vào một ngày nắng đẹp thì tự sát bỏ mình.
Bộ phim này nhất định sẽ nổi tiếng, không chỉ bởi vì những cảnh nam nhân hấp dẫn, mà còn bởi vì...
Đây thực ra là một bộ chuyển thể từ tiểu thuyết Boylove, tình tiết trong đó thực sự xuất sắc, nhưng để quay phim thuận lợi, biên kịch và đạo diễn đã ép thêm vào tuyến tình cảm nam nữ, đương nhiên, tuyến nam nữ này chỉ được tạo ra để ứng phó với tổng cúc baba, có thể nói rằng không có cảm giác tồn tại trong cốt truyện.
(*) Tổng cúc baba: ám chỉ Tổng cục Quảng bá và Phát thanh Truyền hình Trung Quốc hay còn gọi là Quảng Điện.
Phần lớn cốt truyện vẫn thuộc về Ngụy Lăng Phong và Vũ Trường An.
Hoàng đế Vũ Trường An là một bạo chúa, chỉ vì cảm thấy khó chịu trước một hành động nhỏ của cung nữ liền đem vứt vào hang rắn. Nhưng một vị hoàng đế như vậy, khi Ngụy Lăng Phong ngang nhiên đối đầu và chỉ trích hắn trong triều, hắn đã ca ngợi Ngụy Lăng Phong gan dạ sáng suốt hơn người, thậm chí còn đặt sự tin tưởng vào Ngụy Lăng Phong. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thưởng tiền, thưởng mỹ nữ, thưởng quyền lực, Ngụy Lăng Phong làm bất cứ việc gì, hắn đều tin tưởng.
Đương nhiên Ngụy Lăng Phong cảm động, nhưng Vũ Trường An vẫn độc ác như cũ, hắn coi sinh mạng không là gì, hắn thích chiến tranh, có ý đồ thống nhất thiên hạ bằng máu tươi.
Để cứu bá tánh khỏi biển lửa, Ngụy Lăng Phong đã đấu tranh trong lòng, tự tay mình giao rượu độc cho Vũ Trường An, cuối cùng uống thuốc độc tự sát.
Nam diễn viên đóng vai Vũ Trường An là Khương Thịnh Sâm của công ty giải trí Thiên Mã, lớn hơn Trì Thâm 5 tuổi, bắt đầu đóng phim khi còn là một thiếu niên, có thể được coi là lão làng trong giới giải trí, đáng tiếc vẫn không nổi tiếng.
Anh ta đương nhiên biết rằng sự ái muội có thể đẩy sự nổi tiếng của anh ta và Trì Thâm lên một tầm cao mới, nên bất kể trong hay ngoài phim, anh ta đều nhìn Trì Thâm bằng ánh mắt miên man tình ý, càng chăm sóc Trì Thâm hơn.
Đêm này sẽ quay cảnh Vũ Trường An và Ngụy Lăng Phong tâm sự trong Ngự Hoa Viên. Vũ Trường An nói về tham vọng thống nhất thiên hạ của mình, trong khi Ngụy Lăng Phong từng chữ ẩn dụ chỉ ra hậu quả của việc làm đó.
Bầu không khí từ thoải mái và dễ chịu đến căng thẳng và áp lực, điều này thực sự thử thách kỹ năng diễn xuất của các diễn viên.
Khi Liên Hoa tỉnh lại đã là nửa đêm, cô ngáp một cái rồi trở mình, bên cạnh không có ai.
"A! Thâm Thâm nhà ta đâu rồi!"
Liên Hoa muốn khóc, ban đêm tại sao diễn viên không đi ngủ! Người chạy đi đâu rồi!
Cô tìm theo hơi thở.
Trì Thâm đang ở phim trường, anh đang đóng phim.
Đây là lần đầu tiên Liên Hoa nhìn thấy Trì Thâm trong trang phục cổ trang, anh mặc một chiếc trường bào màu xanh ngọc có hoa văn vân mây, đính trên mái tóc dài là một chiếc kẹp tóc ngọc bích, anh ngồi đó với tư thế thẳng lưng, điềm tĩnh và tao nhã, che giấu mọi cảm xúc trong đôi mắt sâu thẳm ấy.
Liên Hoa không biết vì sao, tấm vải đen che phủ ký ức của cô đột nhiên bị cảnh này vén lên, cô đột nhiên nhớ tới một người không biết bao nhiêu năm trước.
Người đó cũng rất đẹp trai và tao nhã, dường như anh ấy có thể mỉm cười đối mặt ngay cả khi thế giới sụp đổ, Liên Hoa nhớ rằng cô đã yêu một người như vậy.
Thật đáng tiếc khi cô quên mất tên của người đàn ông và hình dáng của anh trông như thế nào.
Mơ hồ nhớ rằng người đàn ông đó thích vẽ, anh ấy thường đứng trước cửa sổ, dưới ánh nắng ban mai, vẽ từng nét những cành mai trong tuyết và rừng trúc đung đưa.
Bức tranh cuối cùng anh vẽ là Liên Hoa đứng trong sân cười, vẽ xong anh liên bỏ quên bút mực, cưới vợ, thành hôn.
Anh ấy nói với Liên Hoa rằng con người và ma có những con đường khác nhau, kiếp này vô duyên cầm tay người, nguyện kiếp sau cùng nhau già đi.
Liên Hoa chưa bao giờ để những lời này trong lòng, anh có thể đầu thai, nhưng cô thì không thể, đã định sẽ không có duyên phận đó.
Liên Hoa ngồi bên cạnh ngây người nhìn hai người đóng phim, đến khi quay xong cô mới lại gần.
“Thâm Thâm ~ có thể về ngủ tiếp rồi đấy ~” Liên Hoa bị dáng vẻ thư sinh mặt ngọc của anh hấp dẫn, trong đầu cô chỉ nghĩ đến ngủ.
"Lăng Phong, cảnh vừa rồi không tồi, phối hợp với hoàng đế rất tốt."
"Cảm ơn đạo diễn! Đạo diễn vất vả rồi~"
Trì Thâm rất tích cực trên trường quay, đối xử với mọi nhân viên đặc biệt nhiệt tình, không hề có chút cao ngạo của một ngôi sao lớn.
Chính vì vậy, mọi người trên trường quay đối xử với anh rất tốt, anh 23 tuổi và mới ra mắt được một năm, anh vẫn là một đứa trẻ không hiểu chuyện trong làng giải trí. Đối với những đứa trẻ lễ phép, con người thường có lòng bao dung.
Khương Thịnh Sâm mỉm cười đi tới, anh ta cầm điện thoại di động và nhìn Trì Thâm: "Thâm Thâm, tới chụp ảnh đi."
Trì Thâm gật đầu, ghé sát vào anh ta, híp mắt nhếch môi, nở một nụ cười rất dễ thương, trong khi Khương Thịnh Sâm nở một nụ cười xấu xa.
Khương Thịnh Sâm rất hài lòng, nói chuyện với người thông minh thật dễ dàng, anh ta vỗ vai Trì Thâm: "Ngày mai gặp, tôi về trước."
"Được, anh Sâm, ngày mai gặp lại, nhớ mang bánh bao hấp dưới nhà anh đến cho tôi."
"Không thành vấn đề."
Đêm nay Trì Thâm còn có một cảnh quay sáng sớm, nên anh vẫn phải ở chỗ này đợi đến rạng sáng.
Buổi đêm mùa hè vẫn khá mát mẻ, nhưng trên phim trường có quá nhiều muỗi nên Trì Thâm chào đạo diễn rồi trở về xe bảo mẫu.
Liên Hoa đi theo sau anh, nhìn anh đóng sầm cửa xe lại, méo miệng ủy khuất, đi xuyên qua.
Trì Thâm đang chuẩn bị ăn cơm, anh ăn rất đơn giản, một phần salad và một phần bít tết.
Liên Hoa nuốt nước miếng nhìn Trì Thâm ăn.
……
Liên Hoa đã gần ngủ gục, Trì Thâm vừa mới nuốt miếng thịt vào miệng, nhai một miếng thịt thật lâu, không phát ra tiếng, ngay cả trợ lý trước mặt nói chuyện với anh, anh cũng không trả lời.
Liên Hoa phát hiện Trì Thâm thật sự rất ít nói chuyện khi không có người ngoài: "Thật là một cái hũ nút."
Liên Hoa không biết rằng đây thật ra là tính cách của Ngụy Lăng Phong, hắn kiệm lời, trong ngoài không đồng nhất, gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma, tâm trí hắn đều là lợi ích của đất nước.
Trì Thâm là như vậy, đắm chìm vào vai diễn.
Trong giai đoạn quay phim, bản thân anh chính là người anh đóng vai, vì vậy diễn xuất của anh khiến khán giả cảm thấy rất thoải mái khi xem.
Liên Hoa rất buồn chán, nhưng vì Trì Thâm yêu quý của mình, Liên Hoa đành kìm nén mong muốn được ra ngoài chơi và ở bên Trì Thâm cho đến khi anh quay xong.
“Anh Thâm, anh có về khách sạn không?” Tiêu Nguyệt liếc nhìn đồng hồ: "Còn năm tiếng nữa mới đến cảnh quay buổi sáng.”
Trì Thâm lắc đầu: "Không cần, chờ ở chỗ này đi."
Chàng trai nghiện Internet lại lấy điện thoại ra và bắt đầu lướt Weibo.
Khương Thịnh Sâm: Đêm khuya, khăng khăng cãi nhau với Ngụy công tử, đêm nay làm sao đi vào giấc ngủ nhỉ Trì Thâm?
Bức ảnh đi kèm là ảnh hai người chụp tối hôm qua.
Các bình luận phía dưới rất sôi nổi, đại khái chia làm ba nhóm.
Fans của Khương Thịnh Sâm, fans của Trì Thâm và fans CP cuồng nhiệt. Vì phim truyền hình vẫn đang trong giai đoạn quay, nên fans CP là ít nhất, họ chủ yếu là fans nguyên tác của “Lăng Phong Truyện”, họ rất thích sự lựa chọn diễn viên trong phim, đúng như ý họ muốn.
Liên Hoa đọc các bình luận đó cùng Trì Thâm, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, những người đó gọi chồng có thể kiềm chế hơn không, Trì Thâm là của cô mà!
Nghĩ đến đây, bàn tay nhỏ của Liên Hoa lại lần nữa bò lên đùi Trì Thâm, giống như tên biến thái, vuốt ve từ trên xuống dưới.
Phải nói rằng làm diễn viên thực sự rất vất vả, Liên Hoa cảm thấy mệt mỏi khi nhìn Trì Thâm đọc thuộc lòng kịch bản, không chỉ mệt mỏi mà còn nhàm chán.
Đừng nhìn cảnh hậu trường phim náo nhiệt, mọi người cười ha ha, thực tế mới không phải như vậy. Đạo diễn “Lăng Phong Truyện” có tính khí nóng nảy, không hợp ý cảnh quay liền mắng chửi, ngày thường luôn là vẻ mặt nghiêm túc khiến cho bầu không khí của đoàn phim áp lực hơn, thi thoảng khen ngợi diễn viên giống như mừng lễ vậy.
Vào giữa trưa, thời tiết càng trở nên nóng hơn, các diễn viên mặc trang phục nặng nề ngồi chỗ bóng mát, trên tay cầm chiếc quạt điện nhỏ thổi liên tục vào mặt, không thể đổ mồ hôi, đổ mồ hôi thì phải trang điểm lại, nếu chậm trễ cảnh quay thì sẽ bị đạo diễn mắng.
Một nữ diễn viên một bên nhỏ giọng oán giận một bên hỏi Trì Thâm: "Anh Thâm, anh không nóng à?"
Trì Thâm cười cười, giống như gió mùa hè, làm người ta cảm thấy thoải mái: "Không nóng."
Nói cũng lạ, anh không những không nóng mà còn rất mát mẻ.
Có thể không mát mẻ sao, Liên Hoa đã ở trên người anh hơn hai giờ rồi.