Liên Hoa đã quên Trì Thâm.
Cô đã sống cuộc sống mà Liên Kiều muốn thấy.
Liên Kiều rất hài lòng.
Sau khi đưa Liên Hoa ra khỏi bệnh viện, Liên Kiều trực tiếp
mang cô trở về căn nhà thuê của Lâm Tiểu Du.
Lựa chọn thân thể của Lâm Tiểu Du kỳ thật cũng có chút thuận
lợi, cũng ít chuyện phiền phức hơn.
"Tiếu Tiếu, anh cảm thấy em nên làm cái gì khi có thân
thể.” Liên Hoa ngồi ở trong phòng thuê của Lâm Tiểu Du, tưởng tượng về sau cuộc
sống sau này của cô.
"Liên Hoa... Không, Lâm Tiểu Du, em có nhớ những gì anh
đã nói với em không?"
Thấy dáng vẻ hưng phấn của cô, Liên Kiều đột nhiên cảm thấy
những gì anh làm đều đáng giá.
"Nhớ mà nhớ mà, em là Lâm Tiểu Du. Mẹ em đã về quê. Nhà
em bây giờ có một người mẹ kế lớn hơn em bảy tuổi và một đứa em trai mới vài
tháng tuổi. Mẹ kế của em đã vu oan cho em đã bóp cổ em trai, ba em đuổi em ra
khỏi nhà, tất cả tài sản của em bây giờ là 800 nhân dân tệ, mật khẩu ngân hàng
là sáu chữ số cuối của chứng minh thư, phải không?”
Liên Kiều hài lòng gật đầu: “Ừm, cho nên em, Lâm Tiểu Du,
nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ là gì?”
"Em, Lâm Tiểu Du, bây giờ em đói bụng, em muốn ăn cái
này, anh nhìn này.” Liên Hoa cầm điện thoại di động tiến đến bên cạnh Liên
Kiều: “Pizza, Cola! Là loại Cola khiến bụng sủi bọt. Em chưa từng uống bao
giờ.”
Khóe miệng Liên Kiều hơi hơi cong lên: “Được, vậy cái gì
chưa thử đều thử đi.”
Liên Hoa vươn tay, đôi mắt tròn xoe chớp chớp: "Nhưng
em không có tiền.”
Liên Kiều nắm tay cô, thật ấm áp: “Nếu không...”
"Chúng ta đi đánh cược một ván...”
Trước khi Liên Kiều nói xong, Liên Hoa đã biết anh ấy muốn
nói gì.
Với số vốn 800 nhân dân tệ, thắng cũng không thắng được
nhiều.
Liên Hoa đã dọn dẹp và bán tất cả những món đồ xa xỉ trong
căn nhà thuê, tính đi tính lại thì thu được gần 100.000 nhân dân tệ.
Mang theo một vali tiền mặt, Liên Hoa dũng mãnh bước vào trò
đánh cược.
Cái gọi là đánh cược chẳng qua là một nhóm người có tiền
động một tí là bay hàng chục triệu đến đây để tiêu khiển.
Liên Hoa không chơi cái gì khác, chỉ chơi đơn giản cược lớn
hay nhỏ, có Liên Kiều ở đây, cô có thể kiếm được lợi nhuận ổn định mà không mất
tiền.
Liên Hoa không chỉ thắng một ván, ván này thắng, ván kia
thắng, sau một vòng, cô đã có hơn một triệu tệ trong túi.
Có tiền, Liên Hoa càng vui vẻ, cô mang theo Liên Kiều ăn
sung mặc sướng, du sơn ngoạn thủy, làm tất cả những việc mà cô "chưa từng
trải qua" trong quá khứ.
Liên Kiều cũng rất vui vẻ, đã lâu anh không có cùng Liên Hoa
chơi đùa như vậy, anh nhớ lần cuối cùng là hơn 50 năm trước.
Thật đáng tiếc, thời gian tốt đẹp luôn ngắn ngủi. Công việc
của Liên Kiều chồng chất nên anh phải rời đi. Trong thời gian này, Liên Hoa đã
thích nghi với cuộc sống mới của cô.
"Khoảng một tuần nữa anh sẽ tới tìm em. Có chuyện gì
nhớ tìm một con ma gọi anh.”
Liên Hoa vội vàng gật đầu: “Anh đi nhanh đi, đi thôi, đi
thôi.”
Đối với Liên Hoa mà nói, Liên Kiều là đại gia trưởng quản
thúc cô, có Liên Kiều ở bên cạnh, cô vẫn không làm được rất nhiều chuyện.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).