Khi Liên Hoa trở lại Bắc Kinh, khuôn mặt của cô đã nứt tọac,
từ sống mũi đến khóe miệng đều có thể nhìn thấy rõ xương thịt, mà đây mới chỉ
là bắt đầu.
Liên Hoa cầm lấy chiếc áo khoác lông vũ Trì Thâm mua cho,
che kín tay chân, cô đội mũ cúi đầu, trốn vào trong ngõ tối.
Bộ dáng hiện tại của Liên Hoa khiến những con ma nhỏ gần đó
sợ hãi, thậm chí còn khiến Bảo Gia Tiên được người khác tôn thờ sợ hãi bỏ chạy.
(*)
Bảo Gia Tiên là một vị thần dân gian, được thờ cúng để cầu mong sự che chở của
tiên nhân và cuộc sống bình an, hạnh phúc. Cũng thu hút được Liên Kiều.
Anh ấy đứng trước mặt Liên Hoa, trong tay cầm quyển sổ màu
đen, mặt không chút thay đổi nhìn cô: “Làm sao lại biến thành bộ dạng này?”
Liên Hoa quay lưng về phía anh ấy, cuộn người lại: “Tiếu
Tiếu, em đau quá…”
Liên Kiều thở dài: “Biết đau là tốt rồi.”
Là công đức ngàn năm cứu Liên Hoa một lần, nếu không cô đã
sớm hồn phi phách tán rồi.
“Quay người lại.” Hai người bọn họ quen biết đã mấy ngàn
năm, Liên Kiều đã gặp qua đủ dạng Liên Hoa, cho nên cô không cần giấu giếm.
Liên Hoa giấu hai tay vào trong ống tay áo, che mặt chậm rãi
xoay người, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Thật xấu...”
Liên Kiều đành phải bẻ tay cô ra, nhìn vết nứt trên mặt cô,
ánh mắt bình tĩnh: “Còn tốt, không xấu.”
Anh còn nhìn thấy những thứ xấu xí hơn, ở địa ngục.
“Còn có thể tốt lên sao…” Liên Hoa ôm một tia hy vọng, cô
biết Liên Kiều có năng lực rất mạnh.
Liên Kiều cũng cho cô hy vọng: “Ừ, có thể, vết thương nhỏ
này chỉ mất một trăm năm để lành.”
Một trăm năm là thoáng qua đối với Liên Kiều.
"Không được……"
Lời còn chưa nói xong, Liên Hoa đột nhiên ngồi xổm xuống,
che khóe mắt: "A!"
Lại nứt ra rồi, từ khóe mắt đến bên tai.
Đau không chịu nổi, Liên Hoa còn đang nghĩ đến Trì Thâm:
“Một trăm năm cũng không được, chờ em khỏi, Trì Thâm đã già rồi!"
Không nhắc tới thì không sao, nhưng nhắc tới Trì Thâm thì
Liên Kiều không vui lắm: “Em cứu cậu ta làm gì? Không phải không biết hậu quả,
hồ nháo.”
Hai từ “hồ nháo” này chứa đựng sự tức giận của Liên Kiều đối
với Liên Hoa, còn có đau lòng cô.
Mang hàng ngàn vết thương như vậy, chịu đựng đau đớn như
vậy, sống trăm năm với linh hồn tan nát, Liên Kiều đương nhiên sẽ đau lòng cô.
"Em thích anh ấy, Liên Kiều, anh không hiểu...”
Liên Kiều thật sự không hiểu, anh ấy cười cười, lông mày dịu
đi rất nhiều: “Được, nếu em cảm thấy trăm năm quá dài, vậy chúng ta đổi cách
đi.”
Liên Hoa hai mắt sáng lên, ôm lấy chân của anh ấy: “Em biết
mà! Tiếu Tiếu~ Anh đối với em tốt nhất!"
Anh cũng cảm thấy, đây đối với em là một chuyện tốt.
Liên Kiều cảm thấy Liên Hoa chưa từng gặp qua người mình
thích, vô ưu vô lo, mới chính là bạn của anh.
Thật ra anh rất muốn Liên Hoa đi cùng anh mỗi ngày, nhưng
tiếc là Liên Hoa cảm thấy cuộc sống của anh không thú vị, nhàm chán, tính cách
của cô không chịu được như vậy.
“Khi tới đây, anh đã tìm được một thân thể tốt cho em.” Liên
Kiều cúi đầu nhìn thời gian: “Hiện tại hẳn là phải đi rồi.”
Liên Hoa vui mừng đến quên cả đau: “Ý của anh là em có thể
xác á! Thật sự! Không phải địa phủ không cho phép anh mượn xác hoàn hồn
sao!"
Liên Kiều mở sách đen ra, có chút bất đắc dĩ: “Gần đây địa
phủ tranh giành quyền lực, đừng nói là mượn xác hoàn hồn, người chết sống lại
cũng không có ai để ý, em chỉ là dùng thân thể kia dưỡng linh hồn mà thôi, 10
năm 20 năm, sẽ không bị phát hiện ”.
Hóa ra, đại nhân Liên Kiều muốn dẫn cô lợi dụng sơ hở! A a a
a a!
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).