Lâm Thư Thành cũng sững sờ, cảm thấy hai tay mình không biết
làm gì, không muốn tha thứ, cũng không nỡ đẩy ra, dù sao đây cũng là đứa con
gái bé bỏng ông từng sủng ái trong tay. Lúc cô còn nhỏ, ông thích nhất là ôm
cô, thơm lên đôi má phúng phính của cô.
"Ba... Con thật sự biết mình sai rồi. Khoảng thời gian
này con đã suy nghĩ rất nhiều. Dù sao con và em trai cũng là máu mủ ruột thịt,
con không nên làm như vậy. Con chỉ vì ghen ghét mù quáng mà thôi. Con không
muốn baba của mình bị cướp đi...” Liên Hoa đáng thương ngước nhìn baba đẹp trai
của mình, thành khẩn thừa nhận lỗi lầm.
Lâm Tiểu Du thực sự bị oan, cô ấy càng giải thích, càng không
ai tin cô ấy. Điều này giống câu chuyện “Sói đến rồi”, Lâm Tiểu Du rất giỏi nói
dối, còn luôn cố chấp không thừa nhận.
Đây đại khái là lần đầu tiên Lâm Tiểu Du nhận sai, baba đẹp
trai quả nhiên mềm lòng, nhưng ngữ khí vẫn mang theo sự tức giận: “Nhận sai với
ba có ích gì!"
Liên Hoa quay đầu gọi mẹ kế nhỏ: "Mẹ, mẹ sẽ không so đo
với đứa nhỏ như con chứ...”
Khuôn mặt của mẹ kế nhỏ tái nhợt, nhưng trên mặt vẫn cố nặn
ra một nụ cười: “Sẽ không... làm sao có thể, con tới đúng lúc lắm, cơm nước vừa
mới chuẩn bị xong.”
Mẹ kế nhỏ còn giở trò đồi bại ở đây, một câu � ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).