Liên Hoa thề rằng cô tuyệt đối sẽ không đi theo Trì Thâm.
Khi Trì Thâm đi ra ngoài, cô lập tức triệu tập một con ma
nhỏ và đưa áo khoác của Trì Thâm cho nó: “Ngươi đi theo anh ấy!"
Con ma nhỏ bối rối.
"...Ngươi nghe không hiểu! Chết tiệt! Ta quên
mất!" Liên Hoa chạy đến bên cửa sổ và nhìn Trì Thâm lên xe bảo mẫu do Nhị
Hoa lái.
Quên đi……
Cô vẫn nên đợi Trì Thâm tự nói với cô, anh sẽ nói với cô mà.
Khi Trì Thâm hoàn thành xong buổi chụp hình thì trời đã tối,
anh lấy điện thoại di động gọi cho Hứa Tịnh, hẹn gặp mặt nói chuyện.
"Tiểu Nguyệt, em biết chỗ này không?"
"Biết nha, đó là một biệt thự trên núi, cách khách sạn
khá xa.”
Trì Thâm gật đầu: “Gửi địa chỉ cho Nhị Hoa, chúng ta đến đó
một chuyến, anh đi gặp một người người bạn.”
"Được.”
Nếu Liên Hoa ở đó, chắc chắn sẽ có thể nhìn thấy khí màu đen
mờ nhạt trên cơ thể của Nhị Hoa.
Đường lên núi không dễ lái, Nhị Hoa thận trọng lái xe: “Anh
Thâm, anh còn có bạn ở Hàn Quốc sao?”
Trì Thâm nhìn ngoài cửa sổ, cười nói: "Ừm... có thể coi
như bạn đi.”
Cái gọi là biệt thự trên núi thực chất là một nhà hàng
phương Tây rất lớn, ở đó có thể ngắm toàn cảnh Seoul về đêm, rất đẹp.
Trì Thâm quyết định tối mai sẽ quay lại với Liên Hoa.
“Hai người chờ anh trong xe, anh sẽ ra ngay.” Trì Thâm đội
mũ, cúi đầu chậm rãi đi vào.
Hứa Tịnh đã đợi sẵn ở đó, cô ta mặc quần áo tông màu ấm áp,
trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, Trì Thâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Đã
để cô đợi lâu rồi.”
Hứa Tịnh lắc đầu: “Không có, tôi cũng vừa mới tới, mời
ngồi.”
Sau khi Trì Thâm ngồi xuống, Hứa Tịnh cũng không hàn huyên
nhiều cùng anh mà đưa cho anh một cuốn sổ dày cộp, ngoài bìa viết một câu vừa
ấu trĩ vừa đáng yêu.
Bí mật ngọt ngào, ai cũng không được phép xem!
Chị gái cũng không được!
Hứa Điềm Điềm.
Trì Thâm không ôm chút hy vọng nào nữa, anh im lặng lật sang
trang đầu tiên.
Ngày 1 tháng 9 năm 2006.
Hôm nay là lễ khai giảng, tôi nhìn thấy một chàng trai rất
đẹp trai, cậu ấy cao, rất gầy, mắt to, hát rất hay, còn biết chơi đàn guitar,
trên đời vậy mà có một người hoàn hảo như vậy, tôi thực sự rất thích, rất thích
cậu ấy.
Đây là trang nhật ký đầu tiên trong đời tôi, kỷ niệm về...
mối tình đầu của tôi.
Đúng rồi, cậu ấy tên là Trì Thâm, ngay cả tên cũng hay như
vậy~
Trì Thâm vội vàng gấp cuốn sổ lại, ngẩng đầu nhìn Hứa Tịnh,
hốc mắt đỏ hoe: “Cô... có ý gì?"
Hứa Tĩnh vẫn cười: “Sao không xem tiếp, sợ tôi nói nói Điềm
Điềm vì anh chết sao?"
"Tôi căn bản không quen biết Hứa Điềm Điềm, thật sự...”
Giọng nói của Trì Thâm giống như bị chặn lại, anh không cách nào ngụy biện,
thậm chí chính anh còn cho rằng Hứa Điềm Điềm vì anh mà nhảy lầu, ngay cả bản
thân mình anh cũng không thể lừa được, thì làm sao lừa người khác được.
"Không sao, người chết rồi cũng không thể sống lại, tôi
chỉ muốn cho anh biết em gái của tôi thích anh đến mức nào, em ấy chết không
nên vô ích, ít nhất anh cũng nên nhớ kỹ em ấy, cả đời này cũng không thể quên.”
Trì Thâm mỉm cười, Hứa Tịnh chỉ bâng quơ nói vài câu, trong
nháy mắt đã phá vỡ pháo đài mà Trì Thâm đã xây dựng trong nhiều năm, khiến nó
trở nên đổ nát.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).