Uông Vĩnh Hoa ngồi trên sô pha phòng khách, áo khoác tây trang vắt ngang tay vịn sô pha, sơ mi quần tây trên người ông vẫn chỉnh tề: "Bà nên chú ý chút đi, ít nhất cũng nên làm gương tốt cho Thanh Lâm noi theo."

Ngô Mẫn Như sửa sang tà váy bằng tơ tằm, không thèm ngẩng đầu lên: "Tôi làm gương xấu cho nó khi nào?"

Uông Vĩnh Hoa đã mất hết hy vọng với Ngô Mẫn Như, hiện giờ ông chỉ còn trách nhiệm duy nhất là chu cấp đủ cho bà ấy ăn ngon mặc đẹp chơi vui: "Bà không thấy nó là một đứa con gái rất toan tính sao?" Ông thẳng thừng chỉ ra, "Giống hệt như tính bà."

"Sống toan tính thì có gì sai?" Ngô Mẫn Như ngừng động tác, "Nếu như không biết toan tính, chính ông năm đó đã cầm mấy đồng phí bồi thường tái định cư đi mở một cửa hàng tạp hóa, bán thuốc lá, bán rượu trà mà sống qua ngày rồi."

Uông Vĩnh Hoa không thích bà nhắc đến quá khứ của mình. Anh hùng không luận xuất thân, một khi đã leo đến địa vị cao, dù có nhắc đến thời điểm khó khăn cũng nên là ông ấy dùng thân phận từng trải đi dạy cho đám hậu bối gây dựng sự nghiệp, không phải bà lấy chuyện quá khứ ra nhắc nhở. Uông Vĩnh Hoa vốn định ở lại qua đêm, nhưng bây giờ lại cảm thấy ngồi không yên, bèn đứng lên: "Quả nhiên, mẹ nào thì con nấy."

Ngô Mẫn Như đột nhiên đứng phắc dậy: "Đương nhiên tôi không phải người mẹ tốt, nhưng ông cũng chẳng phải người cha tốt lành gì cả. Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, ông không cần buộc tội tôi thế này thế kia. Tôi không nhận."

"Mặc kệ bà có nhận hay không, ít nhất những chuyện tôi làm cho nó mấy năm qua chắc chắn nhiều hơn bà. Trách nhiệm cuối cùng của tôi với nó chính là tìm cho nó một gia đình tốt, gả ra ngoài rồi thì tôi sẽ không quan tâm nữa." Uông Vĩnh Hoa nhìn bà ấy, "Bà nên hiểu như thế là có nghĩa gì, tôi không muốn nó sống mưu mô quá mức cần thiết để khỏi bị người ta bắt bẻ. Đây là lý do bà nên biết đường mà làm gương cho nó!"

"Sở dĩ con bé bị người khác bắt bẻ là vì ông không cho nó một cái hộ khẩu và thân phận đường đường chính chính! Không liên quan gì đến tôi!"

Ngô Mẫn Như lớn tiếng, nhưng Uông Vĩnh Hoa đã phất tay áo bỏ đi.

Uông Thanh Lâm không biết chuyện Uông Vĩnh Hoa và Ngô Mẫn Như khắc khẩu với nhau.

Cô chỉ cảm thấy buồn rầu, không biết sắp tới mình phải đi đâu. Lệnh điều động do Phòng Nhân sự ban hành đã nêu rất rõ, Uông Thanh Lâm điều đi làm giám đốc dự án Minh Duyệt Loan, mà cựu giám đốc dự án Minh Duyệt Loan được điều về làm trưởng phòng đầu tư ở tổng công ty. Lệnh điều động không hề nhắc gì đến Đinh Vân Khang. Tiền thưởng của hắn có thật sự bị trừ hay không cô cũng không biết được.

Uông Vĩnh Hoa lại thích một người ngoài như Đinh Văn Khang hơn cả con gái ruột của mình, điều này khiến cô cảm thấy thật mỉa mai.

Nhưng Đinh Vân Khang nói với cô Uông Vĩnh Hoa đã đồng ý cho cô ở lại Thanh Vân Minh Châu.

Bởi vậy có thể thấy được, giấy điều lệnh này chứng tỏ hai khả năng, một là Đinh Vân Khang lừa cô, hai là Uông Vĩnh Hoa cũng chỉ hứa với Đinh Vân Khang cho có lệ. Cô cho rằng Đinh Vân Khang có đáng khinh đến đâu cũng sẽ không lừa gạt cô chuyện này, vậy thì chính là Uông Vĩnh Hoa không nói rõ ràng với Đinh Vân Khang. Hay nói cách khác, Uông Vĩnh Hoa vốn không có ý định chấp nhận đề nghị của Đinh Vân Khang cho cô ở lại Thanh Vận Minh Châu.

Vốn cô còn đang cảm thấy đắc ý, thành tích đợt mở bán Thanh Vận Minh Châu vô cùng xuất sắc. Cô biết, mọi người đều đang theo dõi chiến tích của đứa con ngoài giá thú là cô, mà cô chắc chắn mình đã đưa ra lời giải hoàn hảo cho bài kiểm tra này. Nhưng không ngờ bây giờ lại bị giám thị coi thi tuyên bố thành tích này không hợp lệ.

Cô chống cằm thất thần, Tống Trí Viễn ngồi ở bàn cà phê đối diện nhìn cô: "Anh bắt đầu hoài nghi mị lực của bản thân rồi đấy."

Uông Thanh Lâm hoàn hồn lại, miễn cưỡng nhìn về phía anh: "Xin lỗi, em đang suy nghĩ chuyện công việc."

"Công việc? Nói anh nghe thử xem."

Uông Thanh Lâm bắt đầu kể lại chuyện mình bị điều đi, nhưng cô giấu đi tình tiết mấu chốt, không nói cho Tống Trí Viễn biết nguyên nhân phía sau.

Tống Trí Viễn rất thông minh, lập tức đã hỏi đến trọng điểm: "Tại sao lại vô duyên vô cớ bị điều đi?"

Bởi vì cô mất khống chế. Uông Thanh Lâm bắt đầu hối hận, cô và Đinh Văn Khang bày trò quậy phá trong phòng họp trước mặt nhiều người như vậy. Cô hiểu mâu thuẫn nảy sinh không hẳn vì mở họp khiến Đinh Văn Khang đói bụng nên nổi giận, mà vì mối quan hệ giữa cô và hắn đã rạn nứt, nhìn  nhau không vừa mắt nữa. Nhưng … cô cảm thấy thực sự uể oải, dường như mọi thứ đã bị hủy hoại chỉ bởi sự tức giận bốc đồng của mình.

Đặc biệt là huỷ đi chút khen ngợi ít ỏi từ Uông Vĩnh Hoa mà cô đã dày công gây dựng.

Thay vì trả lời, cô hỏi ngược lại: "Nếu em bị giáng chức, anh có còn nghĩ em thích hợp làm bạn gái anh nữa không?"

Tống Trí Viễn nhìn Uông Thanh Lâm: "Vì sao lại hỏi như vậy?"

Bởi vì nguyên nhân bọn họ đến với nhau xuất phát từ việc cô là con gái của Uông Vinh Hoa, lại là giám đốc hạng mục, từ gia cảnh đến địa vị nghề nghiệp, cô đều phải đủ xứng đôi vừa lứa với Tống Trí Viễn. Nếu cô không có hai thân phận này, có lẽ giữa cô và anh sẽ không có bất kỳ giao thoa nào cả.

"Em chỉ tò mò thôi."

Tống Trí Viễn vuốt ve tay cô, ngón tay cô thon dài trắng nõn: "Em có biết một chuyện không?"

"Chuyện gì?"

"Tò mò là bước đầu tiên trong tình yêu."

Vừa nghe đến hai chữ "tình yêu", lông tơ trên người Uông Thanh Lâm dựng đứng cả lên. Cô nghiêm túc quan sát Tống Trí Viễn, cô chỉ không thấy ghét anh, suy cho cùng anh có đủ điều kiện để gây hảo cảm với người khác, nhưng cô lại không cảm thấy mình yêu anh … dù chính cô cũng không thực sự biết yêu một ai đó là như thế nào.

Thời trung học cô có thích một nam sinh nọ, chàng trai ấy hẹn cô đến cuối tuần đi ra ngoại ô chơi, cô đã đồng ý. Nhưng đến tối thứ sáu, Ngô Mẫn Như nói ngày mai Uông Vĩnh Hoa sẽ ghé qua đây dẫn cả hai đi ăn, cô lập tức cho nam sinh leo cây không chút do dự.

Cô rất hiểu tính cách của mình, trước những lợi ích mà cô muốn, tình cảm nam nữ chỉ là thứ nông cạn không đáng nhắc tới.

Tống Trí Viễn phát hiện ra, dù ánh mắt cô đang nhìn anh chằm chằm nhưng tâm tư lại đang rất xa xôi, anh buông tay cô ra: "Anh có hơi muốn bỏ cuộc rồi."

Uông Thanh Lâm bị câu nói đột ngột này làm giật mình: "Cái gì?"

"Em hay thất thần lắm." Tống Trí Viễn ngồi thẳng lưng lên, duy trì khoảng cách với cô, "Dường như em không mấy hứng thú với mối quan hệ này, đương nhiên anh không ngại chủ động, nhưng mỗi lần như vậy em đều phản ứng khá lạnh nhạt, có lẽ anh cũng hơi ..." Anh buông tay, "Tạm thời anh có thể thông cảm cho sự bảo thủ của em trong quan hệ nam nữ, nhưng cũng không thể bảo thủ quá mức được. Hay là anh không phải là kiểu người em thích?"

Về quan hệ nam nữ, cô cũng không hẳn là kiểu người bảo thủ. Nếu không thì đã không có chuyện dây dưa với Đinh Văn Khang lâu như vậy. Nhưng cô thừa nhận, khoảng thời gian này cô không hề ham muốn, thậm chí còn kháng cự tiếp xúc thân mật với Tống Trí Viễn, cô tìm đại một lý do thuận tại: "Gần đây công việc của em hơi bề bộn, em là kiểu người tương đối coi trọng công việc, xin lỗi anh."

"Em nên học cách thư giãn đi." Tống Trí Viễn nói, "Chẳng hạn như tìm thêm vài sở thích mới. Công việc chỉ là cách con người khai thác vật chất để sinh tồn, chỉ có sở thích mới phản ánh được niềm vui cuộc sống."

Uông Thanh Lâm nhìn anh: "Anh không thiếu tiền nên mới nói như vậy đúng không?" Cô lại nhớ đến Đinh Vân Khang, tên đàn ông đó ăn nhậu chơi bời mọi thứ đều có đủ, nhất định hắn đã sống một cuộc đời rất thú vị.

Anh hỏi lại: "Ý em là, em buồn chuyện công việc vì thiếu tiền sao?"

Uông Thanh Lâm lắc đầu: "Em không thiếu." Mặc dù Uông Vĩnh Hoa không quá hào phóng với mẹ con bọn họ, nhưng so với những người bình thường khác, không thể nói là thiếu tiền được. Vậy mà cô luôn có một cảm giác thiếu thốn cực kỳ mãnh liệt, nhưng cô không biết mình thiếu thứ gì.

Ở góc độ của đàn ông, Uông Thanh Lâm rất đáng để thích. Đối với Tống Trí Viễn, Uông Thanh Lâm là một người phụ nữ hấp dẫn.

Trên bàn cơm nhà họ Uông, anh thấy cô mặc váy đen dài, mái tóc dài gợn sóng, xinh đẹp, gợi cảm, theo bản năng anh còn tưởng cô là một mỹ nữ nhiệt tình điển hình. Sau buổi trò chuyện ngắn ngủi, anh lại phát hiện ra ở cô luôn toát ra cảm giác thanh lãnh xa cách. Sự mâu thuẫn giữa ngoại hình và tính cách này khiến anh tò mò về cô, mà anh luôn tin rằng sự tò mò chính là mầm mống của tình yêu.

Nhưng anh cũng biết hiện giờ Tống Vỹ Quang thích Uông Thừa Nhã hơn.

Trước khi sắp xếp bữa xem mắt, Tống Vỹ Quang thỉnh thoảng đề cập đến cô con gái tài năng xuất chúng trong lĩnh vực nghệ thuật của Uông Vĩnh Hoa. Điều này khiến anh rất thích thú, bởi vậy, sau khi trở về Trung Quốc được ba tháng, anh đã gật đầu đồng ý tham gia cuộc xem mắt cổ hủ này. Nhưng anh không ngờ là cô con gái này lại không phải là cô con gái đó.

Lúc Uông Thanh Lâm thú nhận mình là con ngoài giá thú của Uông Vĩnh Hoa, anh rất kinh ngạc. Một người đàn ông ngoài ba mươi như anh lẽ ra nên tự giác tìm hiểu người mà mình đang để mắt tới chứ không phải ỷ vào thông tin từ cha mẹ, nhưng anh vẫn không thể không hỏi Tống Vỹ Quang.

Tống Vỹ Quang giải thích, lúc Uông Vĩnh Hoa hẹn ông đi ăn cơm đã nói thế này: Con gái út còn đam mê sáng tác, chưa có ý định yêu đương, con gái lớn đã đến tuổi lấy chồng nên tôi phải tìm cho nó một người bạn trai phù hợp, anh Vĩ Quang, tôi không ngại nhìn người trẻ tuổi có duyên không phận, chúng ta không ép buộc, chỉ là bắt một cái cầu, dắt một cái mối mà thôi."

Tống Vỹ Quang không tiện từ chối, định để Tống Trí Viễn gặp mặt trước xem có hợp mắt hay không. Nhưng ông không ngờ được Tống Trí Viễn đã có ý định từ trước, còn nhầm đối tượng xem mắt thành Uông Thừa Nhã: "Vậy con thấy cô gái đó như thế nào, con trai?"

Thấy thế nào? Tống Trí Viễn không thể trả lời ngay.

"Không sao, thời đại bây giờ không có chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Con không thích thì không thích." Tống Vỹ Quang bồi thêm một câu, "Ta cảm thấy có lẽ Uông Thừa Nhã sẽ tốt hơn, nhưng nếu người ta đã giới thiệu chị lớn mà còn lại đi làm quen với em gái thì không được hay cho lắm."

Tống Trí Viễn suy nghĩ một lát, Trước khi Uông Thanh Lam nói mình là con rơi bên ngoài, anh luôn coi cô là vị tài nữ trong lời đồn đó, bọn họ cùng trò chuyện trong vườn hoa, thật sự rất vui vẻ. Bỏ địa vị sang một bên, cô thật sự có nét quyến rũ của riêng mình. Tống Vỹ Quang không mấy hài lòng Uông Thanh Lâm, ông ấy cảm thấy dù có lui giới lâu đi nữa thì tài nguyên lúc trước vẫn còn, sức ảnh hưởng trong vòng vẫn còn, ông không muốn rước con ngoài giá thú về làm dâu trong nhà... nhưng Tống Trí Viễn vẫn cứ theo đuổi Uông Thanh Lâm.

Mà bây giờ anh bắt đầu hơi do dự. Tâm tư của Uông Thanh Lâm quá phức tạp, anh nhìn không thấu.

Mà Uông Thừa Nhã mới gặp một lần kia lại trái ngược hoàn toàn với Uông Thanh Lâm. Nếu nói mỗi người đều có một hình tượng được thiết lập sẵn, vậy thì Uông Thừa Nhã chính là phong cách văn nghệ điển hình, váy dài nhạt màu, ăn nói nhẹ nhàng nhưng sắc sảo — anh vẫn nhớ rõ cô phê bình anh vì định kiến cô đi du học nước ngoài về.

Đương nhiên Tống Trí Viễn sẽ không nói cho Uông Thanh Lâm những suy nghĩ hỗn loạn này. Trong xe chỉ còn lại tiếng nhạc, anh và Uông Thanh Lâm cùng rơi vào im lặng.

Sau khi xe đỗ ở ga ra,  Uông Thanh Lâm do dự một chút: "Có muốn lên nhà em ngồi không?"

Tống Trí Viễn cười cười: "Không được. Muộn rồi, lần sau đi."

Uông Thanh Lâm nhìn Tống Trí Viễn khởi động xe rời đi. Thật ra cô không muốn mời Tống Trí Viễn lên, lần trước anh đưa cô về còn chủ động bước ra dẫn cô lên, cô đã từ chối, mà hôm nay cô nói như vậy là vì nhận ra sự thất thần của anh.

Anh nói "có hơi muốn bỏ cuộc". Đây có phải là một tín hiệu từ chối? Vậy cho dù cô có mời anh đến nhà, anh cũng sẽ không động tâm sao?

Tâm trạng Uông Thanh Lâm rơi xuống đáy vực.

Sau khi vào nhà, cô liền thấy mừng vì Tống Trí Viễn không lên đây, do cô đã quên chiếc hộp dùng để đựng tất cả đồ đạc của Đinh Vân Khang vẫn còn ở cửa ra vào. Cô gửi tin nhắn cho người giúp việc: "Có một cái hộp ở lối vào, ngày mai đến giúp tôi vứt nó đi." Vốn định trả lại cho Đinh Vân Khang, nhưng bây giờ cô thấy vứt đi là cách tốt nhất.

Người giúp việc mau chóng trả lời tin nhắn: "Là hộp nào vậy?"

Cô tìm một chiếc bút dạ, viết hai chữ "Bỏ Đi" lên hộp rồi chụp ảnh gửi qua cho người giúp việc: "Cái này."

Người giúp việc đáp lại: "Vâng".

Bỏ đi. Cô vứt bỏ đồ của Đinh Vân Khang, cũng giống như vứt bỏ mối quan hệ bí mật này. Cô quay trở lại phòng, cởi áo sơmi ra, nằm xuống chiếc giường lớn.

Có lẽ, Tống Trí Viễn cũng muốn vứt bỏ mối quan hệ này.

Cuối cùng vẫn chỉ còn lại một mình cô. Người ta nói quả không sai, bản chất của con người chính là cô độc.

Cô duỗi tay ra dò tìm chiếc gối đầu, bên dưới gối ẩn giấu một chiếc hộp châu báu nho nhỏ. Cô mở hộp, lấy chiếc vỏ sò nhỏ kia ra xem xét cẩn thận từ tốn.

Đây là bằng chứng duy nhất ghi lại quan hệ giữa cô và Đinh Vân Khang.

Đinh Vân Khang quấn chiếc khăn bước ra, ngồi trên ghế nhỏ ở cuối giường lau khô tóc.

Vô duyên vô cớ hắn hắt xì một cái.

Cả căn phòng vang lên bài hát: "Cuộc lữ hành nếu như đã hài lòng, cũng coi như không phụ một đời này"*, hắn ngồi im lặng một lúc, vứt khăn tắm sang một bên, đứng dậy, đi đến bên bờ tường tắt nhạc đi, câu hát "Nhưng tôi đã nếm qua sự hòa hợp dịu dàng nhất" đột ngột bị ngắt ngang.

(*): Lời bài hát "Hoa rơi nước chảy" (落花流水) của Trần Dịch Tấn

Chuông điện thoại reo vang, hắn đi đến mép giường cầm lấy di động, là Hoàng Chân Chân, có tên có họ đàng hoàng lại bị Uông Thanh Lâm gọi thành 1 mét 8.

Uông Thanh Lâm rất giỏi nắm bắt đặc điểm của người khác, có thể coi là thông minh, cũng có thể coi là giảo hoạt. Nhưng hắn không muốn nghĩ về cô nữa, bọn họ đã kết thúc rồi.

"Đừng kêu tôi ra ngoài nữa, sáng mai rồi gặp." Hắn tiếp điện thoại, câu đầu tiên chính là phủ quyết. Trước khi hắn bước vào phòng tắm bọn họ đã gọi điện thoại thúc giục, nói ai vắng mặt sẽ bị phạt trả chầu này.

"Mới 10 giờ mà, sao lại không đến. Đúng 12 giờ đảm bảo thả người."

Hắn vừa định lên tiếng, đầu dây bên kia đã đổi người, là Trần Nghiêu: "Còn sớm mà, có chuyện gì lại không đến, mau đến đây, đến một mình thôi!"

Từ điện thoại vọng ra một tràng cười của cả nam lẫn nữ, tiếng cười xen lẫn giọng nói tán thành.

Một lũ bạn xấu. Đinh Vân Khang đi vào nhà bếp rót ly nước lọc: "Chẳng phải lần trước đã bồi một chai rượu vang đỏ rồi sao?"

"Đừng, lần trước là lần trước, lần này là lần này. Trừ phi lần này trong nhà cậu có hai người, lần sau mang hai chai đến, hai chai thì thả."

Đinh Vân Khang nhìn thoáng qua giường lớn trống không: "Có người."

"Thật sự có người?"

"Thật." Đinh Vân Khang quyết định kết thúc cuộc hội thoại vô nghĩa này, "Lần sau đi, vậy nhé."

"Được thôi, một đêm xuân của Đinh thiếu đáng giá ngàn vàng. Cáo lui, nhớ kỹ lần sau đấy nhé."

Đinh Vân Khang ném điện thoại lên giường, mở tủ tìm đồ ngủ. Hắn nhìn lại chiếc giường lớn, trên giường chỉ có gối và chăn, không có người nào khác. Đêm xuân ở đâu ra chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play