"Không
ai có nghĩa vụ phải chịu đựng tâm trạng xấu của cô".
Uông
Thanh Lâm nhớ rõ những lời này của Đinh Vân Khang trước khi hắn rời khỏi Minh
Duyệt Loan.
Đinh
Vân Khang nói không sai, cũng giống như việc cô không muốn bị Ngô Mẫn Như thao
túng, chắc chắn Đinh Vân Khang cũng không muốn chịu đựng tâm trạng thất thường
của cô... Ngô Mẫn Như là mẹ ruột mà cô còn như thế, huống chi cô và Đinh Vân
Khang còn chẳng phải là gì của nhau. Cô không thuộc về hắn, đương nhiên hắn
không có nghĩa vụ đi chịu đựng cô.
Cô
thừa nhận mình không hề đáng yêu, thậm chí còn hơi đáng ghét.
Có
nhiều người chán ghét cha mẹ của mình, rồi đến cuối cùng cũng sẽ sống thành
dáng vẻ của cha mẹ... bởi vì đứa con thực sự không còn hình mẫu nào ấn tượng
hơn để học tập theo.
Cô
ghét Ngô Mẫn Như, nhưng có lẽ cô cũng đang dần dần trở thành Ngô Mẫn Như.
Thậm
chí cô cũng có hơi giống với Uông Vĩnh Hoa, trừ mục tiêu trước mắt ra, cô sẽ đối
xử cực kỳ lạnh lùng tàn nhẫn với những thứ khác.
Uông
Thanh Lâm ngồi bên cửa sổ phát ngốc, đêm nay Đinh Vân Khang không đến tìm cô,
xét về tình về lý bên trong, cô cũng đoán được.
Uông
Vĩnh Hoa và Đinh Vân Khang đã hẹn ăn tối vào thứ tư, địa điểm do Uông Vĩnh Hoa
lựa chọn, là một nơi có thể uống trà đàm đạo.
Uông
Vĩnh Hoa và Đinh Vân Khang cách nhau hơn ba mươi tuổi, nhưng mỗi lần trò chuyện
với Đinh Vân Khang, ông ấy còn vui vẻ thoải mái hơn nói chuyện phiếm với con
trai ruột.
"Nhanh
thì đầu năm sau, chậm thì giữa năm sau, ta định động vào miếng đất phía đông
kia." Uông Vĩnh Hoa rót trà cho Đinh Vân Khang , "Cậu thấy thế
nào?"
"Thừa
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).