Uông
Thanh Lâm vẫn bước nhanh về phía trước.
Đinh
Vân Khang mất hết kiên nhẫn, hắn dừng chân, lớn giọng nói: "Xe của tôi còn
ở phía sau, cô không đi thì tôi sẽ quay về!"
Uông
Thanh Lâm không quay đầu: "Hẹn gặp lại!" Suy nghĩ một chút, "Nói
nhầm, bây giờ chúng ta đã không còn là đồng nghiệp nữa, cũng có thể sẽ không gặp
lại."
Đinh
Vân Khang rống lên một câu: "Chỉ là cãi nhau với bạn trai thôi mà, có đáng
không?"
Uông
Thanh Lâm dừng bước chân, im lặng trong chốc lát, quay đầu lại nhìn Đinh Vân
Khang: "Anh không cần dùng tư duy logic tự cho mình là đúng đi lý giải
tôi, anh chẳng biết gì cả, cũng đừng nhìn tôi bằng thái độ cao cao tại thượng
đó!"
"Nếu
như chúng ta không quen không biết thì cô có đi tìm chết tôi cũng mặc kệ."
Đinh Vân Khang giơ chìa khóa xe trong tay lên, "Tôi đi đây. Nếu ngày mai
có nhìn thấy tên cô trên bản tin tôi cũng không áy náy."
"Tôi
chẳng cần ai áy náy với mình." Uông Thanh Lâm khẽ cười, nhưng nụ cười lại ảm
đạm, "Căn bản không giúp ích được gì."
Đinh
Vân Khang bước về phía trước hai bước, cách cô rất gần: "Tiểu thư, hiện tại
tôi rất mệt mỏi rất buồn ngủ, đêm hôm khuya khoắt, cô nổi điên ở ven đường làm
cho tôi cảm thấy mình đứng đây thêm một giây nào cũng lãng phí. Nếu cô vẫn còn
một chút lý trí thì làm phiền cô hạ mình bước lên xe tôi, tôi chở cô về đến nội
thành, sau đó cô muốn đi đâu là chuyện của cô, vậy có được không? Ngoài ra, nếu
cô cần đàn ông tôi sẽ giới thiệu cho luôn, cũng giống như tên kia, vậy cô chẳng
mất mát gì hết, ok?"
Uông
Thanh Lâm nhìn hắn: "Anh thấy tôi có xứng với anh ta không?"
"Tuyệt
phối! Một tên đàn ông gần 12 giờ đêm ném cô ở chỗ này, cùng với một phụ nữ như
cô, quả thực xứng đôi vô cùng. Nếu không nỡ bỏ thì ngày mai quay về ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).