《Một cây hải đường ép hoa lê - Calantha》
Một lúc lâu sau, Kiều Noãn thật sự chịu không nổi bầu không khí này, từ
dưới đất nhảy lên, phủi phủi bụi trên quần áo, ho nhẹ một tiếng: “Đừng ở chỗ
này nữa, không có ý nghĩa gì cả, đi ăn chút gì đi." Nói xong không để ý đến
sự phản kháng của Hà Quyết đã kéo cậu lên.
Cuối cùng, Kiều Noãn và Hà Quyết một mình đi bộ chậm rãi trên bờ kè với
một chai soda cam. Cỏ dại mọc không đến mắt cá chân, bị phơi nắng gắt làm cho
mùi hơi khô khốc. Hà Quyết đang đẩy xe đạp, trong khi Kiều Noãn vừa đi vừa nói
về đủ thứ chuyện trong tháng vừa qua ở trường đại học: mới vào câu lạc bộ, bạn
cùng phòng, giáo viên hướng dẫn, sách mới và thời khóa biểu, v.v. Câu được câu
không, đều là những chuyện vặt vãnh, phần lớn thời gian là Kiều Noãn nói chuyện,
Hà Quyết chỉ ngồi nghe, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu. Kiều Noãn vẫn luôn
quan sát cảm xúc của Hà Quyết, thấy sắc mặt cậu đã chịu đi một chút, mới thở
phào nhẹ nhõm.
Trong vô thức, hai người đi bộ đến cầu Long Tuyền, cách khu dân cư
không xa. Kiều Noãn thấy Hà Quyết tỏ ra chống cự rõ ràng, vội vàng nói: “Hay là
chúng ta ngồi ở đây một lát đi.” Nói rồi lôi kéo Hà Quyết ngồi xuống chiếc ghế
dài gần đó.
Vừa mới ngồi xuống, Kiều Noãn liền cảm thấy dưới chân có thứ gì đó đang
ủi ủi mình, cô giật mình ‘A’ một tiếng rồi vội vàng nhảy dựng lên: "Cái,
cái gì thế?"
Hà Quyết ngồi xổm xuống, nhìn xuống dưới ghế một chút, sau đó cởi áo sơ
mi trên người, bọc thứ dưới ghế rồi chậm rãi mang ra ngoài. Kiều Noãn đến gần,
nhìn thấy đó là một chú chó Pomeranian* rất nhỏ, trên đùi có vết thương, lông
trắng dính đầy bùn, xung quanh vết thương là máu đã khô được một nửa, lông đã bết
dính lại đến thắt nó. Nó nằm mệt mỏi dựa vào trong tay Hà Quyết, dùng con mắt
tròn vo nhìn Kiều Noãn một lúc rồi phát ra vài tiếng kêu đau đớn nghẹn ngào. *Chó Phốc sóc là một giống chó cảnh
cỡ nhỏ, có ngoại hình xinh xắn, có nguồn gốc từ châu Âu. Kiều Noãn lập tức tràn đầy yêu thương, cảm thấy vô cùng đau lòng cho
chú cún con này. Ngay lập tức nhận lấy nó từ Hà Quyết, chở nó đến bệnh viện thú
y.
Khi đến bệnh viện thú y, Kiều Noãn và Hà Quyết đã đợi khoảng một giờ
thì thấy chú chó con được đưa ra ngoài. Trên đùi bị thương đã được cạo sạch
lông và quấn băng gạc. Kiều Noãn nhìn dáng vẻ đáng thương với đôi tai cụp xuống
của nó, không khỏi vươn tay ôm lấy nó, xoa đầu an ủi. Có bé cún này, Kiều Noãn
cũng không còn tâm trạng tiếp tục ở ngoài lang thang. Mặc dù Hà Quyết có chút
không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn chở một người một chó trở về.
Khi về đến nhà, ba mẹ Kiều Noãn và mẹ Hà đang xem TV. Thấy Hà Quyết trở
lại, mẹ Hà vội vàng đứng dậy, muốn gọi cậu một tiếng, mở miệng nhưng từ đầu đến
cuối lại không nói được lời nào. Hà Quyết liếc bà ấy một cái, cũng không nói
gì, xoay người đi vào toilet. Mẹ Hà có chút xấu hổ, nhìn thấy Kiều Noãn ôm một
túi đồ, vội vàng cười hỏi: “Đây là cái gì?”
Kiều Noãn cẩn thận đặt bé cún xuống đất: “Bọn con nhặt được ở bờ sông.”
Mẹ Kiều có hứng thú, đi tới, ngồi xổm xuống vuốt hai cái: "Bé cún
rất đá ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).