Hà Quyết nhướng mày: "Chị đang cầu hôn tôi?"
Kiều Noãn lúc này mới ý thức được mình vừa nói cái gì, lập tức xấu hổ
quay đầu đi: "Không có, là tôi nói linh tinh thôi."
Hà Quyết cười nhẹ: "Cục dân chính còn mở cửa."
"Ý cậu là…"
Hà Quyết ngả người ra sau, quay đầu nhìn Kiều Noãn: "Nếu chị đã
suy nghĩ kỹ rồi, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể. Nhưng theo tình hình hiện giờ,
hình như chị đã suy nghĩ thấu đáo."
Kiều Noãn nóng mặt: "Tôi không biết cậu cũng đang nghe…"
"Nếu chị thẳng thắn như vậy, con trai tôi đã lớn bằng Nam Nam rồi."
"Làm sao cậu biết nhất định là con trai... Không, không đúng! Ai
thèm sinh cho cậu chứ!"
"Ồ?" Hà Quyết cười híp mắt, ngồi dậy nghiêng người về phía
trước, giữ sau đầu Kiều Noãn: "Vậy em muốn sinh con với ai?" Câu cuối
cùng được nói với giọng rất trầm, được thốt ra khi gần như chạm vào môi của Kiều
Noãn.
Kiều Noãn vô thức muốn đẩy ra, nhưng Hà Quyết đã giữ chặt tay cô, không
để cô nói thêm mà trực tiếp hôn xuống môi cô.
Sự việc tiến triển quá nhanh nhưng kết quả lại rất tốt.
Rèm trong phòng được kéo xuống, nhưng đèn vẫn sáng. Bị chìm đắm trong
ánh mắt rực lửa của Hà Quyết, tim đập nhanh dữ dội.
"Chưa, chưa có làm
gì..."
Hà Quyết hôn lên môi cô: "Sinh cho anh một đứa con."
Toàn thân Kiều Noãn khẽ run lên, những lời nói như thế này của Hà Quyết đánh trúng vào điểm rơi nước mắt
của cô, sau đó nước mắt không tự chủ được chảy ra.
Hà Quyết lập tức dừng lại: "Sao lại khóc rồi? Nếu không muốn..."
"Không, không phải" Kiều Noãn ôm chặt lấy Hà Quyết, vừa cười
vừa khóc: "Em cảm thấy không phải thật."
Hà Quyết nhướng mày: "Vậy tới việc thật nhé?"
Kiều Noãn bật cười, đưa tay vỗ vỗ trán anh: "Đồ lưu manh."
"Là em nói đó."
Họ không ngừng cố chiếm hữu đối
phương, như thể muốn bù đắp cho tất
cả nỗi sợ hãi, hoang mang và đau đớn trong ba năm qua. Chưa từng nghĩ rằng hai
người chỉ đan tay vào nhau thôi cũng có thể hạnh phúc tới mức tim như ngừng đập.
Cuối cùng, Hà Quyết nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô thở hổn hển.
Kiều Noãn cầm điện thoại xem ngày giờ, đột nhiên phát hiện hôm nay là
ngày 13 tháng 2.
"Vậy ngày mai là lễ tình nhân."
"Giờ em mới phát hiện ra à."
"Gái ế mới không chú ý đến ngày lễ buồn này. Anh không biết vào
ngày lễ tình nhân và lễ thất tịch Tạ Thanh Yến đều khoe với em là cô ấy nhận được
rất nhiều rất nhiều hoa hồng. Họ đều đáng bị lôi ra thiêu chết."
"Nhận bao nhiêu bông?"
Kiều Noãn lật người nằm sấp, đếm ngón tay: "Hình như năm trước và
năm ngoái là 99 bông, còn lễ Thất tịch năm ngoái nhận được 520 bông hoa."
"Ừ, người có tiền."
"Em cũng thấy vậy" Kiều Noãn vẻ mặt thông cảm nói: "Tặng
socola còn tốt hơn tặng hoa hồng, ngắm được vài ngày l� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.