Bạch Chỉ quên mất bản thân làm thế nào
mà về được nhà.
Rõ ràng… cô là một người có lý trí như
vậy.
Nhưng bây giờ, cô ngay cả bản thân làm
thế nào về được nhà, làm thế nào vào bên trong cũng không biết…
…
Mưa không biết tạnh từ lúc nào, mặt
trời không biết từ lúc nào lại xuất hiện, cũng không biết từ khi nào chuyển từ
giữa không trung đến phía tây, nhuộm đỏ cả bầu trời phía tây…
Bạch Chỉ cứ ngồi như vậy trên ghế sofa
của phòng khách, ngơ ngác nhìn mặt trời lặn, nhìn ánh sáng màu đỏ trên mặt hồ
như nuốt chửng lòng đỏ trứng từng chút một.
Bạch Chỉ cảm thấy xã hội loài người
giống như nhuốm đầy máu, không khác gì trái tim cô.
Cô ngây ngốc nhìn lòng bàn tay của
mình, nhìn mảnh vải cô lấy được từ trên người mặc đồ đen.
Mảnh vải này, cô quá quen thuộc.
Tuần trước, bởi vì anh mua cho cô hai
bộ quần áo cùng một lúc ở SD nên Bạch Chỉ hơi áy náy, đặc biệt là cô nhớ rằng
Sở Mộ hình như từ trước đến nay chưa từng mặc một ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.