“Đúng rồi… vừa nãy cô muốn làm gì tôi
nhỉ? Viết chữ “Diễn” trên mặt tôi, đúng không? Nhưng con người tôi ấy mà, không
thích viết chữ! Tôi chỉ thích vẽ rồng lên tay trái, tay phải thì vẽ cầu vồng…
Phải làm sao đây?”
Bạch Chỉ nhảy xuống từ chiếc Ferrari,
sau đó làm vẻ mặt khó xử nhìn chằm chằm Hứa Nguyệt Nghiên, dáng vẻ khổ não.
“Hay là như vậy đi! Bây giờ tôi vẽ rồng
lên tay trái của cô, tay phải vẽ cầu vồng nhé?” Bạch Chỉ bỗng nhiên nảy ra một
ý tưởng, sau đó vô cùng tinh nghịch mà híp mắt nhìn Hứa Nguyệt Nghiên.
“Mày dám!” Hứa Nguyệt Nghiên hung dữ
trợn mắt với Bạch Chỉ: “Mày biết bố tao là ai không? Nếu mày dám động đến một
sợi tóc của tao thì bố tao sẽ không tha cho mày đâu!”
“Tôi quan tâm đến bố cô là ai làm gì?
Hôm nay tôi cứ phải động vào cô đấy, làm sao?” Khuôn mặt nhỏ của Bạch Chỉ bỗng
dưng nghiêm túc: “Chỉ cho phép cô ra tay với người khác chứ không cho phép
người khác trả đũa à? Ha ha, nói cho cô biết, nếu như bố của cô dám tìm tôi thì
tôi cũng đấu với ông ta luôn! Bà cô hành tẩu giang hồ như tôi đây mà còn phải
sợ ai.”
Đôi mắt sắc lẹm của Bạch Chỉ x ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.