“Ừm.” Sở Mạch Diễn gật đầu.
“Anh điên rồi à? Quần áo đắt như vậy!”
Thật ra chỉ mua một bộ thôi thì Bạch Chỉ đã đau lòng kinh
khủng, nhưng cũng tạm có thể tiếp thu, dù sao đây cũng là một phần tâm ý của
anh. Nhưng mà mua tận hai bộ… Cái này cũng quá lãng phí tiền rồi! Nếu dựa theo
số lương trên Weibo của anh, ít nhất cũng phải nửa năm mới có thể kiếm được
chừng ấy tiền!
“Không điên… Bà xã thích quan trọng hơn bất cứ cái gì… ” Sở
Mạch Diễn ở điện thoại bên kia nói.
“Nhưng mà… Không phải
anh nói bộ quần áo đầu tiên không đẹp sao?” Bạch Chỉ khẽ nhấp cái miệng nhỏ,
anh mua bộ đồ thứ hai thì cô có thể hiểu, nhưng bộ đầu tiên rõ ràng là chính
miệng anh nói không đẹp!
“Lừa em đó! Sao có thể không đẹp chứ? Bà xã anh mặc gì cũng
đẹp hết!” Giọng nói của Sở Mạch Diễn từ đầu dây kia truyền đến, nói tiếp:
“Nhưng chính là vì em mặc bộ đầu tiên quá đẹp, anh mới ích kỷ không muốn cho
bất cứ người đàn ông nào khác nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp ấy của em, nên mới
trái lương tâm nói không đẹp…”
Người đàn ông kia càng nói giọng càng nhỏ, một vẻ không còn
chỗ trốn.
“Bà xã, có phải là anh quá keo kiệt, quá ích kỷ rồi hay
không? Em có trách anh hay không?”
“Nếu đã như vậy thì anh mua nó làm gì?” Bạch Chỉ nhấp miệng,
hỏi anh.
“Bởi vì em thích.” Sở Mạch Diễn nói.
Bởi vì cô thích sao?
Bạch Chỉ hơi sửng sốt: “Bởi vì em thích nên anh mua? Món đồ
đắt như vậy…”
“Tiền không quan trọng! Bà xã vui vẻ mới là quan trọng nhất…
Hơn nữa, nó cũng không có đắt lắm, rất nhanh thôi là anh có thể kiếm lại rồi…”
Giọng nói dịu dàng của Sở Mạch Diễn truyền từ đầu dây bên
kia tới, trong nháy mắt đó, Bạch Chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé của cô như con
nai chạy loạn. Cô nhớ đến có người từng nói một câu: người có gia tài bạc triệu
dùng một trăm tệ mua một món cho bạn và người chỉ có một trăm tệ lại tình
nguyện dùm số tiền đó tiêu phí vì bạn, đây là hai người hoàn toàn khác nhau, dù
đều dùng hết một trăm tệ…
Sở Mộ thuộc về người sau…
Cảm động không?
Đúng vậy! Cô cảm động!
Cho tới nay, Bạch Chỉ đều cho rằng chính mình là một người
có ý chí sắt đá, không dễ dàng cảm động trước người khác, chính là giờ phút
này, cô lại cảm thấy khóe mắt có hơi cay…
“Cảm ơn, Sở Mộ.” Bạch Chỉ nói vào điện thoại.
“Đồ ngốc, giữa hai chúng ta mà còn nói cảm ơn cái gì?” Sở
Mạch Diễn ở bên kia điện thoại cười nhẹ, lại nói: “À đúng rồi, buổi tối em muốn
ăn cái gì? Nói cho anh, lát anh về anh làm cho em…”
Giọng nói của anh ấm áp như vậy, cứ như ánh mặt trời của
tháng tư.
Trong nháy mắt kia, Bạch Chỉ nghĩ tới một đoạn thơ:
“Tôi
nói bạn là ngày tháng tư của thế gian,
Tiếng
cười vang thắp gió bốn bề,
Nhảy
múa và thay đổi trong sự huy hoàng của mùa xuân.
Bạn
chính là sương sớm tháng tư,
Hoàng
hôn gió nhẹ, sao lấp lánh
Vô
tình vụt qua, mưa phùn rắc trước khóm hoa.
Nhẹ
nhàng, thướt tha, là bạn, tuyệt mỹ
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT