“Ai nói tôi mua không nổi?” Bạch Chỉ nhìn Hứa Nguyệt Nghiên
đầy kiêu ngạo, cô nhướng mày, sau đó khóe miệng hơi giương lên, đôi mắt xinh
đẹp híp lại thành một đường thẳng, nói: “Chỉ là tôi không muốn lãng phí tiền mà
thôi.”
“Xì –” Hứa Nguyệt Nghiên nghe vậy, không khách khí mà cười
to thành tiếng. Cô ta nói: “Mua không nổi cứ việc nói thẳng ra đi, lấy cớ làm
cái gì? Cái loại đàn bà nghèo kiết xác như cô tôi đã thấy nhiều rồi!”
Đàn bà nghèo kiết xác?
Bạch Chỉ nhướng mày – tuy cô không được coi là người giàu có
hàng đầu, nhưng làm đặc công nhiều năm như vậy, cô cũng có một khoản tiết kiệm
khá lớn, cộng với thu nhập từ việc sản xuất âm nhạc, cô cũng có thể coi là một
phú bà nho nhỏ đấy! Hôm nay cô vậy mà lại bị người phụ nữ này chế nhạo vì
nghèo?
Nói xem, cô có nên mua bộ quần áo này để vả thẳng mặt cô ta
hay không?
Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Chỉ đột nhiên lóe lên một tia sáng
thần bí. Chỉ thấy, cô quay đầu nói với nhân viên cửa hàng bên cạnh:
“Gói bộ quần áo này lại đi, tôi muố ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.