Cậu Ấy Đến Thanh Hoa, Còn Tôi Chọn Bắc Đại

Chương 5


1 năm


33.

Về đến ký túc xá, bạn cùng phòng đều muốn hỏi tôi chuyện hôm nay tỏ tình với Ngôn Từ thế nào. Tôi chẳng muốn nói, chỉ đành ngáp ngắn ngáp dài tỏ ý buồn ngủ để trốn tránh.

Bọn họ cũng không hỏi thêm, có lẽ cũng đoán được rằng kết quả chẳng ra làm sao cho nên ai cũng an ủi tôi rằng Bắc Đại thiếu gì trai tốt.

Tôi cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi leo lên giường nằm.

Mở điện thoại lên, là tin nhắn của Ngôn Từ.

“Về ký túc xá chưa?”

“Rồi.” Tôi trả lời.

Ngôn Từ gửi một sticker mỉm cười. Cuộc nói chuyện cũng kết thúc.

Tôi nhìn màn hình điện thoại, quan hệ giữa tôi và Ngôn Từ tại sao lại biến thành như vậy?

Cảnh tượng ngồi cạnh nhau cùng xem phim hoạt hình vẫn như vừa mới xảy ra hôm qua, buổi tối hôm nay chúng tôi còn vui vẻ chơi mạt chược với nhau suốt bốn tiếng đồng hồ.

Trên tình bạn, dưới tình yêu, là như vậy chăng?

Thái độ của Ngôn Từ đối với tôi chưa hề thay đổi, cậu ấy ôn hòa, lịch sự chu đáo.

Ngày còn học cấp 3, tôi đem lòng thích cậu ấy, giống như thích vầng trăng sáng giữa trời vậy.

Thích cảm giác ngón tay vô tình chạm nhau, thích cảm giác cậu ấy xoa xoa đầu tôi.

Không biết bao nhiêu lần tôi nghĩ, đợi đến khi lên đại học, tôi và cậu ấy nhất định phải tu thành chính quả, lưỡng tình tương duyệt.

Tôi của ngày đó, mang tham vọng to lớn biết bao.

Thế nhưng, tôi của buổi tối hôm nay tại sao lại hèn nhát đến mức không thể tặng tấm thiệp đó cho Ngôn Từ.

Giữa đêm đen, tôi không ngừng chất vấn bản thân.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại những chuyện đã qua, nhưng cho dù tôi có nghĩ thế nào thì trong đầu vẫn chỉ hiện lên một đáp án khiến tôi thật bất lực.

Giữa đêm đen yên tĩnh, trong phòng chỉ còn vang lên tiếng bạn cùng phòng đang nhỏ giọng nói chuyện điện thoại với bạn trai.

Buổi chiều. Công viên. Bên đường. Tai nghe. Người qua đường.

Hình ảnh rõ ràng nhất hiện lên trước mắt tôi, là Chu Châu.

Cuộc sống đại học vẫn cứ thế tiếp diễn. Còn tôi vẫn cứ quanh đi quẩn lại giữa thư viện, giảng đường và ký túc xá.

Những mối quan hệ của tôi cũng chẳng có biến đổi gì lớn. Với bạn cùng phòng thì hòa hợp không mâu thuẫn, với Ngôn Từ thì vẫn vui vẻ như bạn bè bình thường. Thành tích không cao không thấp, tuy không thường xuyên gặp mặt nhưng vẫn có thể thoải mái chào hỏi với Chu Châu.

Giống như hơi men và nước mắt của buổi tối hôm đó chưa từng xuất hiện vậy.

34.

Phố ẩm thực trên đường Trung Quan Thôn.

Hôm nay học xong sớm nên Ngôn Từ hẹn tôi đến đây dạo phố rồi cùng ăn vặt.

Lúc này chúng tôi đang ngồi trong một cửa tiệm nhỏ, vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới đất.

Nhìn dòng người qua lại như nước, trong lòng tôi thoải mái hơn rất nhiều.

Tôi nhìn Ngôn Từ đang ngồi trước mặt, đem hết những chuyện đã giấu trong lòng rất lâu nói cho cậu ấy.

Cả chuyện tôi và Chu Châu giả làm tình nhân.

Nhưng vì giữ mặt mũi nên tôi không nói ra nguyên nhân phía sau, chỉ giải thích qua loa rằng muốn theo đuổi một người khác.

Ngôn Từ nghe xong cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ hỏi tôi rằng muốn theo đuổi ai.

Tôi cười, tay chỉ bừa vào một người quen đang đứng ở một quán gần đó: “Anh ta đó.”

Ngôn Từ nhíu mày: “Cậu thích Hạ Giang Bắc?”

Hạ Giang Bắc ngày nào cũng tay cầm bóng đến lớp học tìm Chu Châu, Ngôn Từ biết anh ta cũng không phải chuyện gì lạ cho lắm.

Tôi vội vàng lấy tay bịt miệng cậu ta lại: “Cậu nói to thế làm gì? Suỵt!”

Tôi lén nhìn về phía Hạ Giang Bắc vẫn còn đang chăm chú nhìn tấm biển menu ở quán mì gần đó.

May thật, hắn ta không nghe thấy.

Tôi cúi đầu nói nhỏ với Ngôn Từ: “Chỉ lúc mới khai giảng có hơi thích một chút thôi. Cậu đừng nói lung tung.”

Ngôn Từ gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Tôi nhìn Hạ Giang Bắc, trong lòng cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Dù sao sau này cũng không gặp nhau, tạm thời cứ lấy Hạ Giang Bắc làm bia đỡ đạn cũng được.

Tôi còn đang miên man suy nghĩ thì chợt thấy một bóng hình quen thuộc lướt qua.

Trời ạ!

Là Chu Châu.

Chu Châu đang mặc đồng phục bóng rổ, trông thật tràn đầy sức sống.

Anh ta nghiêng đầu chào tôi: “Lâm Thanh.”

“Chào nhé!” Tôi cũng sảng khoái đáp lại.

Chu Châu có lẽ đến đây cùng Hạ Giang Bắc.

Nhìn thấy quán mì phía trước xếp hàng đông, Hạ Giang Bắc đứng suốt cả nửa tiếng vẫn chưa đến lượt nên Chu Châu ngồi luôn xuống bàn của tôi và Ngôn Từ.

Chu Châu: “Làm xong bài tập chưa?”

“Ừm, xong rồi.”

Tôi và Ngôn Từ cùng gật đầu.

“Ừ.” Nói xong anh ta quay sang nói chuyện với Ngôn Từ: “Tiến độ của lớp Trí tuệ nhân tạo thế nào?”

“Cũng ổn ạ.” Ngôn Từ lịch sự đáp lời.

Quan hệ tiền bối hậu bối giữa Chu Châu và Ngôn Từ khá tốt, còn tôi và Chu Châu thì…

Tôi len lén ngước mắt lên nhìn anh ta, trùng hợp lại bắt gặp Chu Châu cũng nhìn về phía này.

Ánh mắt chúng tôi vô tình chạm nhau.

Tôi quyết không để bản thân mất mặt, cố gắng mở to mắt, nở một nụ cười mà tôi cho là tự nhiên nhất có thể với anh ta.

Chu Châu: “...”

Cũng may là anh ta vẫn cười lại với tôi.

“Lâm Thanh.”

“Hả?” Tôi đáp lại ngay tức khắc.

Chu Châu quay đầu lại nhìn về phía Hạ Giang Bắc. Hạ Giang Bắc lúc này đang xếp hàng số hai, có lẽ sắp mua được rồi.

Chu Châu bỗng dưng đứng dậy. Lúc bước ngang qua tôi, anh ta hơi cúi người. Giữa tiếng nói cười huyên náo trên đường phố, Chu Châu nói nhỏ bên tai tôi chỉ đủ cho hai chúng tôi nghe thấy:

“Nhanh vậy mà đã thích người khác rồi à?”

“Cái gì—”

“Hạ Giang Bắc à…” Chu Châu lại ghé sát hơn: “Tôi là bạn của em, Hạ Giang Bắc lại là bạn cùng phòng của tôi. Em muốn theo đuổi cậu ta sao không đến tìm tôi?”

Tôi: “...”

Có lẽ lúc nãy anh ta đã nghe được câu nói của Ngôn Từ.

Nhưng mà, đây là hiểu lầm, hiểu lầm, hiểu lầm!!!

Tôi nghĩ ngợi.

Mới mấy ngày trước tôi còn khóc lóc trước mặt Chu Châu, nói rằng tôi thích Ngôn Từ rất nhiều.

Qua mấy ngày, tôi lại ở giữa nơi công cộng nói thích một người con trai khác.

Tôi tự cảm thấy, bản thân mình trong mắt Chu Châu có lẽ đã biến thành một đứa con gái thay người trong lòng như thay áo rồi.

Tôi mở miệng định giải thích nhưng không kịp.

Chu Châu bước qua tôi, bàn tay đặt lên đỉnh đầu tôi. Có lẽ anh ta cũng nể tình hôm nay tôi tốn công làm tóc nên không nỡ phá hỏng, bàn tay chỉ hơi vỗ nhẹ một cái.

“Nửa tiếng nữa đợi tôi ở ngã tư.” Giọng nói Chu Châu vang lên nhàn nhạt, không để tôi có cơ hội từ chối.

“...Ồ.”

35.

Sau khi đã lấp đầy cái bụng, tôi ngồi đợi Chu Châu ở cái ghế dài ven đường.

Đang ngẩn ngơ thì bỗng thấy mặt đất xuất hiện một cái bóng cao cao.

Tôi ngẩng đầu: “À, cuối cùng anh cũng đến rồi!”

Chu Châu đứng trước mặt tôi, tay cầm một cây kem đưa cho tôi.

“Hôm nay là cuối tuần, người xếp hàng hơi đông cho nên tôi mới đến muộn.”

Tôi cầm lấy cây kem, lè lưỡi khẽ liếm, ngon đến bỏng cả lưỡi luôn.

“Ngon thật đấy!”

Chu Châu cong môi, trong mắt ngập tràn ý cười.

Không khí tối nay rất trong lành, nói mọi chuyện cho Ngôn Từ biết xong trong lòng tôi cũng thoải mái hơn nhiều.

Trong lòng tôi đã không còn đè nén chuyện gì nữa.

Tôi vui vẻ đứng dậy, bước sóng vai bên cạnh Chu Châu.

Bước chân của Chu Châu rất dài, còn tôi thì chân ngắn. Một bước của anh ta gần như bằng hai bước của tôi. Cho nên để tôi có thể theo kịp, Chu Châu bước chậm hơn nhiều.

“Ngôn Từ đâu?” Chu Châu hỏi.

“Lúc nãy tôi bảo cậu ấy về Thanh Hoa trước rồi! Bởi vì tôi còn phải đợi anh mà.”

“Ừ.” Chu Châu gật đầu.

Tôi cũng có qua có lại hỏi một câu: “Thế Hạ Giang Bắc đâu?”

“...” Chu Châu nhíu mày: “Nhớ cậu ta à?”

Tôi: “...”

“Không phải anh cũng nghĩ là thật đấy chứ?”

Tôi kinh ngạc, không thể ngờ rằng Chu Châu lại tin vào câu nói kia của Ngôn Từ.

Chu Châu nhướng mày: “Không.”

“Vậy mà anh còn nói thế…”

Tôi lầm bẩm.

Ánh đèn đường ấm áp rọi lên đỉnh đầu chúng tôi, trên mặt đất hiện lên một cái bóng cao, một cái bóng thấp sóng bước bên nhau, lúc xa lúc gần.

Lúc vai chúng tôi chạm nhau, hai cái bóng sẽ hòa vào làm một. Lúc đứng cách xa nhau, hai cái bóng lại tách ra.

Tôi vui vẻ chạy tới chạy lui, sau đó còn vươn tay đánh vào không khí khiến cái bóng trên mặt đất hiện lên cảnh tôi đánh vào đầu Chu Châu.

Chu Châu lúc nào cũng thích vỗ đầu tôi.

Tôi thu tay lại, mắt nhìn Chu Châu đang nghiêm túc bước đi ở phía trước.

Không phát hiện.

Không khí tối nay rất trong lành.

Bắc Kinh vẫn như bao buổi tối khác, ánh đèn rực rỡ, người người qua lại ngược xuôi.

Hình như rất lâu rồi tôi chưa đi dạo một cách thư thái thế này.

“Gần đây học hành thế nào?” Chu Châu hỏi tôi.

“Vẫn ổn.”

Tôi gật đầu, xòe bàn tay lên đếm: “Buổi sáng sáu rưỡi thức dậy, đọc tiếng Anh, ăn sáng, sau đó tám giờ thì…”

Tôi luyên thuyên một tràng dài.

Chu Châu không nói gì, chỉ im lặng bước bên cạnh tôi.

Tôi quay đầu nhìn anh: “Sao anh không nói gì?”

“...”

Lúc này tôi mới phát hiện Chu Châu đang nghiêng đầu, bàn tay hướng về phía sau đầu tôi như muốn lấy gì đó.

Việc tôi bỗng dưng quay đầu khiến Chu Châu không kịp đề phòng.

Khoảng cách giữa chúng tôi cũng gần trong gang tấc. Hai đầu mũi như sắp chạm nhau.

Tôi dường như cảm nhận được hơi thở hỗn loạn của cả hai chúng tôi.

“À chuyện đó…” Tôi cắn môi, muốn lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngại ngùng.

“Á!”

Tôi vươn tay xoa đầu.

Chu Châu lại vỗ đầu tôi, sau đó vươn tay lấy xuống thứ gì đó từ trên tóc tôi, sau đó vẫy vẫy trước mặt tôi: “Lá khô.”

“...Cảm ơn anh.”

Chu Châu nhịn cười, chậm rãi nói: “Không, có, gì.”

Nhìn biểu cảm của anh ta, tôi hoang mang gật đầu.

Bàn tay tôi vô thức đặt lên trước ngực.

Nhớ lại khoảnh khắc lúc nãy.

Thình thịch, thình thịch.
36.

Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ đoạn đường từ đường Trung Quan Thôn đến cổng Bắc Đại lại ngắn như vậy.

Cảm giác như…

Nói với Chu Châu vài câu, đấu võ mồm vài câu là đến nơi rồi.

Sắp đến cổng trường rồi.

Tôi mím môi.

Bước chân vô thức chậm lại. Đôi chân tôi hình như không còn nghe lời nữa thì phải.

Chỉ muốn bước chậm lại thêm chút nữa…

Cũng chẳng biết vì lý do gì.

Chu Châu thấy tôi bước chậm lại cũng tự động điều chỉnh bước chân.

Gió đêm nhè nhẹ thổi qua.

Cây kem trong tay đã ăn hết, vỏ cũng vứt vào thùng rác.

Bàn tay tôi hơi trống trải. Có phải là nên…cầm một cái gì đấy không nhỉ?

Chu Châu ở bên cạnh bỗng thở dài một hơi, trái tim tôi còn đang hỗn loạn bỗng dưng bị dọa cho giật mình.

Tôi chột dạ, giả vờ vui vẻ chỉ về phía trước: “Trường tôi kia kìa, ở ngay phía trước đó!”

“Ừ.”

“Kem anh mua ăn ngon lắm, lát nữa anh gửi địa chỉ quán đó cho tôi với nhé.”

“Được.”

“...” Tôi chớp mắt, hạ quyết tâm dứt khoát một lần.

“Chu sư huynh.”

“Ừ.” Chu Châu vẫn đều đều đáp lời tôi.

Tôi nhắm tịt mắt lại: “Anh đi chậm thôi được không? Chậm hơn một chút nữa!”

Tôi dùng ngón trỏ và ngón cái diễn tả cái gọi là “một chút”.

Chu Châu im lặng nhìn tôi, sau đó bật cười. Trong đáy mắt anh ấm áp ánh đèn đường.

“Được.” Chu Châu cười, “Vậy em cũng đi chậm lại một chút.”

Vậy nên, chúng tôi cùng bước chậm lại.

Một đoạn đường vỏn vẹn mấy trăm mét, mà chúng tôi đi hết tận mười mấy phút.

37.

Kỳ nghỉ đông năm nhất cuối cùng cũng đến.

Nhà tôi và Ngôn Từ ở cùng một khu. Cho nên chúng tôi đã cùng đặt vé máy bay từ sớm để về quê ăn Tết.

Đón Tết luôn là khoảng thời gian vui nhất trong năm.

Tuy rằng sự dịu dàng của mẹ chỉ giới hạn trong ngày đầu tiên về nhà nhưng ngày nào tôi cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Thỉnh thoảng tôi lại chạy qua nhà Ngôn Từ chơi game.

Có lúc vô tình nhìn qua khung cửa sổ, thấy chiếc ghế dài mà nửa năm trước tôi từng hôn trộm Ngôn Từ.

Nhưng mà…

“Thanh Thanh, cậu rơi xuống rồi kìa!” Ngôn Từ hét gọi tôi, “Nghĩ cái gì đấy!”

Tôi quay người.

Nhìn nhân vật của bản thân đang bị kẹt trên màn hình, không lên được, cũng không xuống được.

Tôi bĩu môi thở dài: “Bị kẹt rồi…”

Ngôn Từ an ủi tôi: “Không sao, ván sau tiếp tục!”

Tôi cười. Đúng vậy nhỉ, chúng tôi vẫn là bạn tốt cơ mà.

Đêm ba mươi Tết theo thông lệ sẽ phải thức đêm. Có nghĩa là cố gắng đi ngủ muộn nhất có thể, nếu không thì thức nguyên đêm càng tốt.

Tôi nằm dang tay dang chân thành hình chữ đại trên giường, tay bận rộn chỉnh sửa tấm hình mà mình vừa chụp.

Vừa đăng lên được mấy giây đã nhận được một lượt thích.

Là Chu Châu.

Tôi vui vẻ mở khung tin nhắn lên: “Trợ giảng Chu, năm mới vui vẻ.”

Giây phút tôi bấm nút gửi, khung trò chuyện ngay lập tức bật ra một dòng tin nhắn.

Chu Châu: “Lâm Thanh, năm mới vui vẻ.”

Trùng hợp thật nhỉ…

Tôi ôm chăn lăn lộn mấy vòng, hai chúng tôi đúng là ăn ý quá đi mất.

Chu Châu lúc này cũng mới phản ứng lại, màn hình hiện lên thông báo đối phương đang nhập tin nhắn.

Chu Châu: “Ừm, năm mới vui vẻ.”

Tôi: “Anh nói hai lần kìa.”

Chu Châu gửi một chiếc sticker hình con thỏ mặc váy đang xoay tròn, sau đó nhắn tiếp: “Tin nhắn thứ hai là trả lời em.”

“Tôi biết mà.”

Bên phía Chu Châu lại hiển thị thông báo “đối phương đang nhập tin nhắn”.

Tôi ôm chăn, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình chờ đợi tin nhắn.

Thế nhưng đợi mãi vẫn không thấy gì. Màn hình trò chuyện cũng yên tĩnh trở lại.

Tôi khó hiểu: “Lúc nãy anh định nhắn gì đấy?”

Tôi ôm điện thoại đợi phản hồi, tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi rồi ngủ luôn lúc nào không hay.

Cuối cùng tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Tôi mơ hồ bấm nút nghe: “...Alo?”

“Làm em tỉnh giấc à?” Giọng nói dịu dàng của Chu Châu vang lên ở đầu dây bên kia.

Bên phía Chu Châu rất ồn, có lẽ là đang xem Xuân Vãn. Chu Châu im lặng không nói gì, một lát sau tiếng ồn bên kia biến mất, có lẽ anh ta đã bước vào phòng rồi.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, đầu óc tôi bỗng tỉnh táo hẳn: “À không, vừa ngủ một lúc thôi…”

“Ừ.” Hơi thở của Chu Châu qua điện thoại truyền đến bên tai tôi.

“Tôi cảm thấy, có một vài chuyện vẫn là nói qua điện thoại thì tốt hơn.”

Tôi ngu ngốc hỏi lại: “Thế nói qua cái gì thì không tốt?”

“...” Chu Châu bị tôi làm cho nghẹn họng nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Tin nhắn wechat.”

“Ồ ồ.” Tôi hiểu rồi.

“Thế anh định nói gì?”

“Ừ…”

Chu Châu ngập ngừng, tựa như đang suy nghĩ gì đó.

Hình như là chuyện gì đó quan trọng.

Tôi im lặng chờ đợi, sau đó bật nút loa ngoài trên điện thoại để nghiêm túc lắng nghe những gì anh sắp nói.

Nhưng đợi khoảng mấy giây sau vẫn không thấy động tĩnh gì.

Tôi nhíu mày, là điện thoại tôi có vấn đề à? Sao lại không có âm thanh gì thế này?

Tôi cố gắng áp điện thoại vào tai mình.

“Lâm Thanh.”

Giọng nói của Chu Châu bỗng dưng vang lên. Nút loa ngoài vẫn còn đang bật, khoảnh khắc đó tôi cảm giác như màng nhĩ của mình sắp bị thủng đến nơi.

Tôi lập tức đưa điện thoại ra xa: “Ừ, sao thế?”

“Lâm Thanh, tôi không muốn làm bạn với em nữa.”

Tôi xoa xoa cái lỗ tai vừa bị tổn thương của mình: “Gì, gì cơ?”

Chu Châu kiễn nhẫn nhắc lại: “Tôi không muốn làm bạn với em nữa.”

“Hả?” Đầu óc tôi mờ mịt.

Chu Châu không nói gì, bỗng dưng tiếng cười nhẹ truyền đến từ trong điện thoại: “Em bị ngốc đấy à?”

“...”

Tuy rằng ngoài miệng cười nhạo tôi nhưng Chu Châu vẫn cố gắng đổi một cách nói khác để tôi có thể hiểu được.

“Lâm Thanh.” Hơi thở của Chu Châu trở nên gấp gáp, tôi dường như có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của anh: “Tôi nghĩ là nửa năm vừa qua, có lẽ đã đủ rồi nhỉ?”

“...”

Giọng nói của Chu Châu vẫn rất kiên nhẫn, nghe giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ vậy: “Cho tôi lên chính thức đi, được không?”

“Thanh Thanh, ra đây xem Xuân Vãn này! Tết nhất đến nơi rồi mà cứ ru rú trong phòng làm gì!”. Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của mẹ khiến tôi giật mình.

Tôi vội vàng nhét điện thoại vào trong chăn, sau đó hét lên đáp lại: “Con ra ngay! Giáo viên hướng dẫn đang nói chuyện với con!”

“Nhanh lên đấy!”

Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần.

Tôi sờ tay lên mặt, nóng thật đấy.

Tôi ôm lấy gương mặt đỏ hồng của mình, lấy điện thoại ra. Ban nãy vì bị mẹ gọi nên tôi chưa kịp đáp lời Chu Châu.

“Tôi phải ra phòng khách rồi, mẹ tôi vừa gọi.”

Chu Châu cũng không ép buộc tôi, chỉ thấp giọng đáp: “Ừ.”

Tôi tung chăn đứng dậy đi ra phòng khách. Vừa ngồi xuống ghế thì đã nhận được một tin nhắn.

Chu Châu: “Nhà em ở Tây An phải không?”

Tôi không biết sao bỗng dưng Chu Châu lại hỏi vậy nhưng vẫn thành thật đáp lại một câu: “Ừ.”

Sau đó anh không nhắn thêm gì nữa. Cho đến tận ngày hôm sau tôi vẫn không nhận được bất cứ tin nhắn hay cuộc điện thoại nào từ anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play