Cậu Ấy Đến Thanh Hoa, Còn Tôi Chọn Bắc Đại

Chương 4


1 năm


29.

Tôi trốn phía sau cửa lớp, len len bước từng bước vào trong, cuối cùng cũng tìm được chỗ ngồi của mình.

Sau khi ngồi xuống, tôi mở sách ra. Tiếng giảng bài của giáo sư trên bục giảng vẫn khiến tôi phải vận dụng hết cả công suất não.

May mà hôm qua có Chu Châu giảng lại bài nên dù hôm nay đến muộn hai mươi phút vẫn có thể theo kịp bài giảng.

Một tiếng rưỡi sau, giáo sư thông báo tan học. Tôi nhanh như chớp thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuồn khỏi lớp học.

Thế nhưng, thật không may. Tôi bị bắt lại rồi.

“Vội gì thế?”

“Hả? Đâu có gì…”

Chu Châu buông tay tôi ra, vẫy tay ý muốn gọi tôi lại gần: “Qua đây, có chuyện cần nói.”

“...” Tôi mở miệng định từ chối. Mỗi lần Chu Châu nói “có chuyện cần nói” đều sẽ là chuyện động trời gì đó.

Giống như cuộc điện thoại hôm qua khiến tôi mất ngủ cả đêm, cho nên sáng nay mới đến lớp muộn.

Thấy tôi định từ chối, Chu Châu thở dài, ngón tay đẩy đẩy cặp kính trên mặt.

Hình như chỉ lúc lên lớp anh ta mới đeo kính, hôm qua lúc giảng bài cho tôi cũng có đeo. Còn bình thường hình như chưa từng thấy anh ta mang bao giờ.

Nhưng thành thật mà nói, Chu Châu mang kính rất hợp, lúc đeo kính ngũ quan lại càng thêm phần sắc sảo.

Chu Châu dứt khoát nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi đến một góc hành lang bên ngoài lớp học.

“Hôm qua gửi linh tinh cái gì đấy?”

“Hả?”

Tôi nhớ lại dòng tin nhắn “Chúng ta chia tay đi” mà tối qua đã gửi cho Chu Châu.

Tuy rằng chúng tôi chỉ là một cặp tình nhân giả, nhưng lúc này dùng hai chữ “chia tay” cũng có phần hợp lý.

Sắc mặt Chu Châu cực kỳ khó coi, thậm chí có thể nói là đen như đít nồi.

Tôi hơi chột dạ. Nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, chuyện theo đuổi Ngôn Từ vẫn là nên để một mình tôi tự làm thì tốt hơn.

Nghĩ vậy, tôi dũng cảm ngẩng đầu: “Không phải gửi linh tinh, đó là lời thật lòng của tôi!”

“Ồ?” Chu Châu nhướng mày.

“Đúng vậy!”

Tôi quyết tâm phải chấm dứt mối quan hệ kỳ lạ này giữa hai chúng tôi.

Chu Châu cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi rồi mở khóa màn hình, đưa cho tôi xem.

Đó là một tấm ảnh chụp màn hình, bên trong là khung trò chuyện của một chiếc điện thoại khác.

Chu Châu đưa tôi xem ảnh chụp màn hình của anh ta làm gì?

Biệt danh của đối phương được chú thích là “Em gái Lâm.”

Tôi nhíu mày, ai vậy nhỉ?

Sau đó nhìn tiếp xuống dưới: “Chúng ta chia tay đi.”

Sao lại là tin nhắn của tôi?

Tôi định thần nhìn kỹ lại, ảnh đại diện trong bức ảnh kia cũng không giống Chu Châu lắm.

Một giây trước khi tôi ngộ ra mọi chuyện, giọng nói của Chu Châu chậm rãi vang lên:

“Nói chia tay với Hạ Giang Bắc? Sao thế, lại nhận thêm một anh trai nữa từ lúc nào vậy?”

Cảm xúc toát ra trên người Chu Châu rất kỳ lạ.

Cực kỳ lạnh lẽo.

Nhưng mà…Hạ Giang Bắc?

Tôi dường như nghe thấy sấm nổ bên tai.

Vậy tóm lại là, Lâm Thanh tôi đây, vì muốn làm rõ quan hệ với Chu Châu mà nửa đêm tỉnh dậy gửi thông báo chia tay, cuối cùng lại gửi nhầm cho bạn cùng phòng của anh ta Hạ Giang Bắc!

Tôi rụt rè giơ tay: “Ừm…chuyện này, tôi có thể giải thích.”

“Nói.” Chu Châu dứt khoát đáp lời.

“Gửi nhầm thôi…”

“Vậy vốn dĩ định gửi cho ai?”

“Anh—” Chưa kịp nói hết câu thì tôi đã cảm thấy không khí không đúng lắm, theo phản xạ im bặt.

“...”

Bầu không khí giữa tôi và Chu Châu lúc này như ngưng đọng lại, xung quanh là tiếng cười nói của sinh viên ra vào lớp học xôn xao không dứt.

Một cơn gió nhẹ thổi qua.

“Nói chia tay với tôi?”

Giọng nói của Chu Châu hòa vào trong tiếng gió, lại thêm tiếng cười nói xung quanh khiến tôi không nghe được cảm xúc gì trong câu nói của anh ta.

Đầu lưỡi tôi bỗng dưng cứng ngắc, không sao nói được một câu hoàn chỉnh: “Phải, thì là vì…chúng ta vốn dĩ cũng chỉ đóng giả. Cho nên, tôi nghĩ rằng…”

“Lâm Thanh, là vì cuộc điện thoại hôm qua của tôi à?”

“Hả…”

Điện thoại?

Là những lời mà bạn cùng phòng tôi nói hôm qua à?

“À chuyện đó là mọi người nói đùa trên diễn đàn ấy mà, anh đừng xem là thật…”

Tôi lên tiếng giải thích nhưng bị Chu Châu lạnh lùng ngắt lời:

“Tôi không nói chuyện đó.”

Tôi mở miệng nhưng không biết phải nói gì.

Chu Châu cúi đầu chỉnh lại cổ tay áo: “Xin lỗi vì làm ảnh hưởng đến em.”

“Không…” Ý tôi không phải như vậy mà.

“Làm xong bài tập thì nhớ nộp cho tôi.”

Chu Châu bỏ lại một câu rồi nhanh chóng quay người rời khỏi.

Tôi đứng tại chỗ ngẩn người. Cơn gió nhẹ thổi qua bỗng trở nên lạnh lẽo lạ thường, lạnh đến nỗi khiến hai hàm răng tôi run lên cầm cập.

Sao lại trở nên thế này?

Vốn dĩ tôi chỉ muốn tạm dừng hợp đồng bạn trai giả giữa tôi với Chu Châu để không làm ảnh hưởng đến anh ta nữa, một mình tôi theo đuổi Ngôn Từ cũng được…

Chỉ vậy mà thôi.

30.

Kể từ buổi sáng hôm đó, quan hệ của tôi với Chu Châu lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Kỳ lạ thật, rõ ràng mới mấy hôm trước tôi còn có thể chẳng kiêng kị gì mà đùa cợt với anh ta.

Chu Châu trước mặt tôi vẫn luôn ôn hòa, chẳng có lấy cái uy nghiêm của trợ giảng, càng không phải nói đến hình tượng lạnh lùng mà người khác bàn tán trên mạng.

Chu Châu rất hay đùa giỡn với tôi.

Ở trước mặt tôi, Chu Châu vừa là người mà tôi có thể xem như bạn bè mà nói hết mọi chuyện, vừa có sự đáng tin cậy của một đàn anh.

Những cảm xúc phức tạp chất đầy trong lòng tôi.

Nhưng việc học không cho phép tôi có cơ hội suy nghĩ lung tung. Cả núi bài tập các môn học khiến tôi chẳng còn thời gian ngẫm nghĩ các chuyện khác.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã đến sinh nhật Ngôn Từ.

Mấy hôm trước, chiếc đồng hồ mà tôi mua làm quà tặng cho Ngôn Từ đã được giao đến, là loại đồng hồ mà cậu ấy rất thích.

Sinh nhật Ngôn Từ được tổ chức ở một phòng karaoke.

Bên trong có mạt chược, máy tính, máy chơi bài, vô vàn những trò chơi khác nhau, đủ cho chúng tôi chơi cả một ngày.

Những người bạn đến trước đang tham quan căn phòng, người thì chơi điện tử, người thì hát hò, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Tôi ngồi trước bàn mạt chược, xoa xoa đốt ngón tay chuẩn bị chơi.

Ngôn Từ ngồi phía đối diện, hai bên còn có hai người bạn khác của cậu ta, chúng tôi chơi suốt bốn tiếng đồng hồ.

Cuối cùng trận đấu kết thúc bằng việc tôi thua mất 50 tệ, ba người bọn họ đều thắng tôi.

Tôi nằm bò lên bàn, sao lại xui xẻo thế chứ?

Mỗi lần đón Tết chơi mạt chược cùng với cô chú trong nhà tôi đều thắng lớn cơ mà.

Nhưng mà…

Ở đây toàn là sinh viên Thanh Hoa Bắc Đại, bọn họ chẳng giỏi nhất khoản tính toán này còn gì.

Thôi vậy, dù thua cũng không tính là mất mặt cho lắm. Tôi nhanh chóng hưng phấn trở lại.

Ngôn Từ ngồi một bên vỗ vỗ lên vai tôi: “Hay là tôi trả lại cậu 15 tệ này nhé?”

Tôi cười hề hề.

“Hôm nay là sinh nhật cậu, cậu lớn nhất!”

Ngôn Từ cũng nhìn thấy tôi đã vui vẻ trở lại nên cũng cười theo.

Tôi vẫy tay: “Tiếp tục, tiếp tục nào.”


Chúng tôi vui chơi trong phòng đến tận buổi tối, lúc này đã là khoảng 10 giờ.

Vì không khí rất náo nhiệt, mọi người đều vui vẻ nên Ngôn Từ đã gọi cả bia.

Đám sinh viên đại học ngày nào cũng chỉ biết ăn với vùi đầu vào sách vở như chúng tôi, đến cả đánh rắm cũng chẳng có thời gian. Hiếm lắm mới có dịp được vui chơi thỏa thích như hôm nay nên mọi người đều chẳng kiêng kỵ gì.

Tôi cũng vậy.

Một tuần qua áp lực học tập quá lớn, lại cộng thêm chuyện của Chu Châu khiến tôi cũng uống không ít.

Ngày mai mọi chuyện sẽ lại tiếp tục.

Thế nhưng ít nhất phải vui vẻ tận tưởng hưởng những giây phút trước khi ngày mai đến đã.

Đến khi chuẩn bị tàn tiệc, mọi người mới lần lượt đem quà mà mình đã chuẩn bị ra.

Thậm chí có cậu bạn còn tặng Ngôn Từ mô hình Ultraman, rưng rưng nói với cậu ấy rằng nhất định phải tin vào ánh sáng.

Ngôn Từ không biết nên khóc hay cười.

Tôi ngồi ở một góc khuất nhìn mọi người lần lượt tặng quà.

Trong túi áo là hộp quà đựng đồng hồ mà tôi đã tỉ mỉ thắt cả nơ bướm.

Bàn tay tôi chạm đến tấm thiệp cài phía trên chiếc hộp. Trên đó viết rằng: “Ngôn Từ, tôi thích cậu từ rất lâu rồi.”

Tôi nắm chặt tay, định bụng sẽ tìm cơ hội thích hợp để đưa cho Ngôn Từ.

Dù kết quả thế nào tôi cũng sẽ dũng cảm đối mặt.

Nếu như cậu ấy thật sự không thích tôi, thì cho dù tôi cố gắng đến đâu cũng chẳng có tác dụng.

“Thanh Thanh, đến lượt cậu đó!”

“Để xem cô bạn thanh mai này của cậu chuẩn bị cho cậu quà gì nào!”

Mọi người đều đã tặng xong, đến lượt tôi rồi.

Lúc này, đối diện với tiếng hoan hô của mọi người tôi lại bối rối không biết phải làm sao.

Ngón tay tôi run lên.

Ngôn Từ cũng đang nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng tựa bầu trời hoàng hôn.

Khoảnh khắc đó, tôi căng thẳng đến tim đập liên hồi. Tôi sắp đem tâm tư thiếu nữ mà bản thân giấu kín suốt bao năm qua nói hết cho người mà tôi thích, nói với người đó rằng tôi thích cậu ấy đến mức nào.

Thích đến nỗi mỗi lần nhìn cậu ấy ánh mắt đều lấp lánh.

Đến nỗi dù cho bản thân thừa biết cách làm những vẫn muốn cậu ấy giảng lại cho tôi những đề vật lý trên lớp.

Hoặc là những lần hỏi bóng gió rằng cậu ấy thích kiểu con gái như thế nào.

Những lúc tựa vào vai cậu ấy tôi sẽ thấy rất ấm áp.

Những lúc nhìn cậu ấy, tim sẽ bất giác đập nhanh hơn.

Tôi nghĩ…

Cho dù cậu ấy có thích tôi hay không thì tôi cũng nhất định phải đem những chuyện này nói với cậu ấy.

Thế nhưng thời khắc này, tôi lại nhớ đến chiếc chuông gió nằm chỏng chơ trên mặt đất kia.

Một vật mà tôi nâng niu trong tay lại vị vứt bỏ một cách tùy tiện trên mặt đất.

Suy nghĩ này vừa thoáng qua đầu, bàn tay đang cầm hộp quà trong túi áo bỗng dưng khựng lại.

Cũng vì khoảnh khắc này, tất cả mọi chuyện sau đó đều diễn ra theo cách mà tôi không ngờ tới.
31.

Tiếng cửa mở vang lên làm gián đoạn dòng suy nghĩ của tôi.

Mọi người xung quanh cũng trở nên im lặng, tò mò rằng không biết ai lại đến vào giờ này.

“Trợ giảng Chu.”

“Chào sư huynh.”

Chu Châu mở cửa bước vào, áo khoác của anh ta vẫn còn đem theo hơi lạnh của bên ngoài. Sau khi bước vào trong, Chu Châu tháo khẩu trang, ánh mắt lướt qua một lượt những người có mặt trong phòng như tìm kiếm gì đó.

Sau đó…

Ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được hô hấp của mình bỗng dưng rối loạn.

Chu Châu lại rất thản nhiên, vì đứng quá xa nên tôi không nhìn rõ cảm xúc gì trong mắt anh.

Nhưng không hiểu sao lúc này tôi lại trở nên bối rối.

Bàn tay đang cầm hộp quà trong túi áo bất tri bất giác nhét vào sâu hơn.

Sao anh ta lại đến đây?

Nhưng chỉ vài giây sau, Chu Châu đã bước về phía bên này. Tôi vội vàng cúi xuống tránh ánh mắt của anh ta, sợ rằng anh ta sẽ nói chuyện với mình.

Thế nhưng sự việc chứng minh rằng tôi đã lo nghĩ quá nhiều.

Chu Châu bước thẳng đến chỗ Ngôn Từ: “Sinh nhật vui vẻ. Ngại quá, tôi chưa có thời gian chuẩn bị quà, đợi mấy hôm nữa bù lại sau.”

“Không sao, cảm ơn trợ giảng Chu.”

Ngôn Từ gật đầu.

Chu Châu cũng ừ một tiếng rồi ngồi xuống một chỗ.

Đến lúc này mọi người mới nhớ đến tiết mục tặng quà còn dang dở, tiếp tục hò hét mong chờ món quà của tôi.

Tôi không hiểu sao, vào khoảng khắc Chu Châu xuất hiện đó, mọi kế hoạch của tôi đều bị đổ vỡ.

Sao anh ta lại đến đây?

Có lẽ vì đang ngà ngà say.

Lại càng vì chuyện của Chu Châu đã khiến tôi bứt rứt suốt cả tuần nay, cho nên lúc này tôi chẳng còn suy nghĩ được gì.

Tôi nghiêng người khẽ hỏi Ngôn Từ: “Trợ giảng Chu sao lại đến đây?’

“Lúc nãy cậu uống hơi nhiều, ở đây lại có mỗi cậu ở Bắc Đại. Anh ta là bạn trai cậu mà, tôi bảo anh ta đến đưa cậu về.”

Ngôn Từ chậm rãi nói.

Tôi ngẫm lại, hình như cũng có lý.

Nhưng điều quan trọng là, quan hệ giữa tôi và Chu Châu đã chấm dứt rồi cơ mà!

Đối diện với ảnh mắt của Ngôn Từ, tôi lặng lẽ nuốt xuống câu nói kia.

Thôi vậy.

Tối nay tôi tỏ tình với cậu ấy, cho dù cậu ấy có phản ứng như thế nào tôi cũng đều sẽ đem hết những chuyện ngu ngốc mà tôi đã làm nói với cậu ấy.

Còn về quan hệ giữa chúng tôi, tùy cậu ấy quyết định.

Dưới tiếng cổ vũ của mọi người, bàn tay tôi lại đặt lên hộp quà trong túi, căng thẳng nuốt nước bọt.

Không biết vì lý do gì, vào giây phút lấy hộp quà ra, ánh mắt tôi không tự chủ nhìn về phía Chu Châu.

Chu Châu cũng đang nhìn tôi.

Đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng.

Dường như anh ta cũng chẳng muốn che giấu ánh mắt của mình, nhìn thẳng vào mắt tôi, không chút trốn tránh.

Khóe miệng Chu Châu hơi cong lên.

Trong khoảng khắc ánh mắt chạm nhau đó, tôi cứ có cảm giác anh ta đã nhìn thấu toàn bộ những suy nghĩ trong lòng tôi.

Hoàn toàn biết được tôi đang nghĩ gì.

Trong lòng tôi chấn động, có lẽ bởi vì nụ cười của Chu Châu, cũng có lẽ bởi vì những ràng buộc trong lòng cuối cùng cũng bị đánh vỡ.

Khoảnh khắc lấy hộp quà ra, tôi lặng lẽ giữ lại tấm thiệp cài phía bên trên.

Tôi cầm hộp quà tinh xảo đẹp đẽ đưa đến trước mặt Ngôn Từ, sau đó nở một nụ cười tươi: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn cậu Thanh Thanh.”

Ngôn Từ đón lấy hộp quà.

Tôi thu tay lại, buông thõng xuống bên người.

Lúc này tôi mới phát hiện, lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi.

32.

Ra đến cửa, chúng tôi tạm biệt nhau.

Bởi vì Chu Châu được Ngôn Từ gọi đến để đón tôi, hơn nữa Chu Châu tự mình lái xe đến, cũng không thể chở tất cả mọi người về cùng được.

Cho nên cuối cùng chỉ có một mình tôi lên xe.

Những người còn lại đều cùng Ngôn Từ về Thanh Hoa.

Tôi tự mình mở cửa lên xe.

Từ lúc đến tiệc sinh nhật của Ngôn Từ, ngoại trừ câu chúc mừng kia ra, Chu Châu hoàn toàn không nói thêm câu gì, kể cả lúc lên xe.

Bầu không khí trong xe yên tĩnh, cửa xe đóng kín.

Tuy rằng không uống nhiều nhưng tôi cũng hơi say.

Lúc này lại ở trong không gian kín khiến tôi không còn cách nào khác, cố gắng kìm chế cơn buồn nôn để lên tiếng:

“Ừm…có thể mở cửa một chút được không?”

Vừa đúng lúc đèn đỏ, Chu Châu dừng xe, quay đầu lại nhìn tôi.

Chẳng nói lời nào.

Thế nhưng anh ta vẫn hạ cửa xe xuống.

Không khí mát mẻ của buổi tối ngay lập tức ùa vào, tôi thoải mái hít thở một hơi.

Tôi quay mặt về phía cửa sổ.

Qua kính xe, gương mặt Chu Châu hiện lên mờ ảo.

Cho dù đã chu đáo hạ kính xe xuống cho tôi nhưng gương mặt anh ta vẫn không chút biểu cảm.

Tôi bỗng dưng cảm thấy chua xót trong lòng.

Mấy giây sau, khóe mắt bắt đầu rưng rưng.

Vì sao chứ?

Tôi đã chuẩn bị tâm lý để tỏ tình với Ngôn Từ suốt bao ngày qua, nhưng đến khi lâm trận lại chẳng thể thốt lên lời.

Chỉ biết hèn nhát gỡ tấm thiệp kia xuống, rồi nói một câu “Sinh nhật vui vẻ.”

Tôi khịt mũi, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt đang rơi lã chã trên mặt. Tôi vẫn nhìn về hướng cửa sổ, không muốn đối diện với ánh mắt của Chu Châu.

Đèn đỏ vẫn sáng.

15 giây.

9 giây.

6 giây.

“Giấy ở trong ngăn phía trước, tự lấy đi.” Giọng nói của Chu Châu vang lên.

Đây là câu đầu tiên mà Chu Châu nói với tôi kể từ sau buổi sáng hôm đó. Tôi bất giác nức nở thành tiếng.

Tôi quay đầu lại, thấy Chu Châu vẫn nhìn thẳng về phía trước.

“Cảm…cảm ơn.”

Tôi vươn tay lấy giấy.

Vì Chu Châu đã chủ động nói chuyện nên bầu không khí trong xe cũng hòa hoãn đi nhiều.

Tôi nghẹn ngào: “Ngôn Từ bảo anh đến đón tôi à?”

“Ừ.” Đèn đỏ đã chuyển xanh, Chu Châu đạp ga.

“Cảm ơn anh.”

“Em còn định nói bao nhiêu câu cảm ơn nữa?”

Giọng nói của Chu Châu khiến tôi không nghe ra được cảm xúc gì.

“Ừm…không phải, tôi…”

Trong xe lại là một mảng yên tĩnh.

Về đến cổng trường, Chu Châu im lặng bước xuống xe.

Anh ta bước đến mở cửa xe chỗ tôi, bàn tay đặt lên cửa xe, dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi bước xuống.

Ánh đèn đường trước cổng trường học tỏa sáng phía sau lưng anh, tựa như một vầng hào quang.

Tôi cúi đầu, chầm chậm bước xuống.

Chu Châu lười biếng tựa người vào xe, bàn tay tùy ý đút trong túi quần, im lặng không nói gì.

“Chu Châu…”

“Ừ.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

Chu Châu đứng trước mặt tôi, gương mặt khôi ngô tuấn tú, mũi cao và thẳng, áo sơ mi xắn cao để lộ cánh tay rắn chắc.

Tôi bước lên phía trước một bước, nhìn thẳng vào anh ta, tôi muốn nói hết những lời trong lòng mình.

“Tối hôm nay, tôi vốn định sẽ tỏ tình với Ngôn Từ.”

Tôi vừa nói vừa rút tấm thiệp mà bản thân giấu trong túi áo ra, dòng chữ bên trên bị mồ hôi tay làm cho nhòe đi từ lúc nào.

Nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể đọc được.

Tôi mở tấm thiệp ra trước mặt Chu Châu, giọng nói run run: “Ngôn Từ, tôi thích cậu từ rất lâu rồi. Đây là những lời mà tôi muốn nói với cậu ấy…”

Chu Châu cười nhẹ một tiếng ngắt lời tôi: “Nhất thiết phải nói những lời này à?”

“...”

Sự lạnh lùng của Chu Châu khiến tôi bối rối không biết phải làm sao.

Bàn tay tôi siết chặt tấm thiệp.

“Tôi muốn nói rằng—”

“Em im miệng.” Chu Châu đứng thẳng dậy, bước lên trước một bước, bàn tay đặt lên vai tôi, nhìn thẳng vào tôi.

“Lâm Thanh, cho dù tôi có thích em thì em cũng không được nói chuyện như vậy với tôi, hiểu không?”

Cơ thể tôi run lên.

Đúng vậy.

Thích.

Khi tôi ngẫm lại tất cả những hành động mà Chu Châu đã làm, một chữ này đã xuất hiện trong đầu tôi khiến tôi hoảng loạn, bối rối, không biết nên làm thế nào.

Nhưng tôi không dám đối diện với sự thật.

Giờ phút này, sự thật đó lại được Chu Châu chính miệng nói ra, khiến tôi không còn đường lui.

Chu Châu cũng thích tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, lại bắt gặp ánh mắt sâu thẳm đang nhìn mình.

Bên trong đó có chứa những gì?

Là biển đen cô tịch, là sóng biển cuộn trào.

Tôi trước giờ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Chu Châu thế này. Giọng nói của anh lại vang lên:

“Thích một người thì đừng có ngập ngừng như vậy. Nếu thích thì cứ dũng cảm mà theo đuổi, em xứng đáng có được tình yêu của bất cứ ai.”

Đến lúc này rồi anh ta vẫn còn có thể bình tĩnh nhắc nhở tôi cơ đấy.

Tôi cố gắng kìm nén, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, nước mắt theo gò má lăn dài.

Tôi lại ngẩng đầu nhìn Chu Châu, lần này, trong mắt anh là sự đau lòng không chút che giấu.

Chu Châu vẫn nhìn tôi, bàn tay đặt bên tai tôi: “Tôi có thể lau nước mắt cho em được không?”

“...Ừ…được.”

Chu Châu cười, ngón tay cái dịu dàng chạm lên mặt tôi, lau đi những giọt nước mắt lăn dài.

Chu Châu nhìn tôi một lúc, sau đó bỗng dưng búng lên trán tôi một cái:

“Đồ ngốc, khóc cái gì? Làm bạn cũng không thể nữa à?”

Tôi nức nở nói hết những lời trong lòng mình: “Tôi…tôi không muốn đưa tấm thiệp này cho cậu ấy, tôi không biết tại sao nữa. Rõ ràng…rõ ràng trước khi anh đến tôi đã hạ quyết tâm rồi. Thế nhưng nhìn thấy anh ngồi ở đó, cả người tôi đều bối rối không biết phải làm sao…”

“Ừ, tôi xin lỗi.”

Bao nhiêu cảm xúc trong lòng như vỡ òa trong nước mắt, tôi nức nở nói không thành câu: “Anh không biết rằng lúc Ngôn Từ phát hiện ra tôi hôn trộm cậu ấy, trong lòng tôi hoảng loạn thế nào đâu.”

“Tôi biết, em từng kể rồi.”

“Nhưng…nhưng mà..” Tôi nhìn Chu Châu, nhưng trước mắt nhòa đi vì nước mắt: “Tại sao khi nhìn thấy anh tôi lại chẳng thể nói ra câu đó với Ngôn từ? Tôi muốn tỏ tình cơ mà. Tôi mua đồng hồ mà cậu ấy thích, hôm nay tôi còn mặc váy công chúa màu hồng mà cậu ấy thích nữa. Chúng tôi còn vui vẻ chơi mạt chược, hát hò. Tôi đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng bản thân sẽ đứng trước mặt cậu ấy, nói cho cậu ấy biết tôi thích cậu ấy nhiều thế nào.”

“Nhưng mà…tôi không nói được.”

Nỗi buồn chất chứa trong lòng tôi suốt mấy ngày nay cuộn trào rồi vỡ òa.

Tôi không biết bản thân bị làm sao.

Là bởi vì mấy ly bia lúc tối ư?

Hay là bởi vì cơn gió đêm nay quá đỗi dịu dàng?

Không biết.

Tôi không biết.

Chiếc thiệp chưa kịp đưa cho Ngôn Từ im lìm nằm trong tay tôi, cười chê một kẻ hèn nhát như tôi. Còn người đàn ông trước mặt chỉ lặng lẽ lau nước mắt cho tôi, nói rằng anh hiểu.

Anh hiểu thế nào được? Hiểu cái gì? Đến cả tôi còn chẳng có cách nào hiểu được bản thân mình.

“Váy đẹp lắm.”

“Ừ.”

“Em cũng rất đẹp.”

“Ừ.”

“Không muốn tỏ tình thì thôi, tập trung vào học tập.”

“Hu hu…”

Chu Châu vỗ vỗ đầu tôi: “Nếu thật sự không được, không phải vẫn còn cái lốp dự phòng là tôi đây à?”

“...” Tôi nhìn Chu Châu: “Anh nói gì đấy?”

Chu Châu cười: “Được rồi, vậy thì làm bạn bè, được chưa?”

“Tôi sẽ không coi anh là lốp dự phòng.”

“Tôi biết.”

“Bây giờ tôi không muốn yêu đương gì hết.”

“Thế nào cũng được.”

“Ừ…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play