Cậu Ấy Đến Thanh Hoa, Còn Tôi Chọn Bắc Đại

Chương 6


1 năm


35.

Tối qua ngủ muộn, nhưng sáng nay vẫn bị gọi dậy lúc tám giờ như thường lệ.

Tôi dụi dụi đôi mắt như sắp sụp xuống của mình, ngồi trước bàn ăn há cảo mà mẹ đã chuẩn bị.

Ngôn Từ ngồi đối diện tôi.

Ngồi cùng bàn với tôi và Ngôn Từ vẫn còn một đứa trẻ nữa.

“Chị Thanh Thanh, lát nữa chúng ta chơi trò áo cưới giấy đi.”

“Hả? Gì cơ?”

Giọng nói trong trẻo của đứa nhóc vang lên: “Là trò mà anh Ngôn Từ hay chơi đó, nhưng mà anh ấy không cho em chơi cùng!”

Tôi nhìn sang Ngôn Từ, thấy cậu ấy đang cười.

Ngôn Từ véo mặt đứa bé một cái: “Anh sợ em tối nằm mơ thấy ác mộng đấy.”

Đứa bé ngay lập tức làm động tác Ultraman: “Không sao ạ, heo Peppa sẽ bảo vệ em.”

Tôi thản nhiên kéo tay đứa bé xuống, đặt đôi đũa vào trong tay nó, không chút nương tình nói:

“Heo Peppa sẽ bị Ultraman thiêu thành heo quay đó.”

Đứa nhóc: “...”

Ngôn Từ: “...”

Tôi len lén bật cười, kế hoạch dọa nạt thành công.

Còn lâu tôi mới nói cho nó biết rằng chính tôi cũng chẳng dám chơi mấy trò chơi kinh dị đó.

Chị đây cũng có mặt mũi chứ.

Ăn cơm xong tôi và Ngôn Từ cùng đến nhà cậu ấy, nhóc con kia cũng đòi đi theo bằng được.

Tôi ngồi trên sô pha.

Trước mặt là hai người một lớn một nhỏ đang dán mắt vào màn hình ipad. Nhóc con kia cũng to gan lắm, ánh mắt không rời khỏi màn hình một giây nào.

Ngôn Từ đang hướng dẫn cho nhóc con tìm manh mối.

Tôi ngáp dài một hơi, đầu nghiêng sang một bên. Đang định ngủ một giấc thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên.

“Alo?”

“Hả?”

“Anh, anh, anh—Đợi đó, tôi đến ngay!”

36.

Tôi bắt vội một chiếc taxi lao đến trạm xe.

Vừa xuống xe đã nhìn thấy Chu Châu mặc áo khoác màu đen, trên vai đeo một chiếc balo nhỏ.

Anh đang đeo khẩu trang, nhàn nhã đứng ở một bên. Nhưng vì lợi thế chiều cao nên tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Dù sao thì vừa đặt chân xuống trạm xe là tôi đã nhìn thấy Chu Châu.

Tôi bước vội về phía anh, miệng không ngừng lải nhải: “Sao anh lại đến đấy? Tối qua anh hỏi tôi…ơ…”

Nửa câu nói còn lại của tôi tan vào trong không trung.

Bởi vì Chu Châu đã bước lên ôm chặt tôi vào lòng.

Chu Châu ôm rất chặt, nhưng áo khoác rất dày khiến tôi không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.

Nhưng bị ôm đột ngột thế này khiến tôi có cảm giác rất lạ, đột nhiên không biết phải nói gì.

Chu Châu cũng im lặng.

Nhưng có lẽ, giữa chúng tôi cũng chẳng cần nói gì.

Tôi thừa biết cho dù tôi có hỏi tại sao thì Chu Châu cũng chỉ dùng một câu “Tôi buồn ngủ quá” để cho qua chuyện.

Cho nên tôi không hỏi.

Đến cả việc sao Chu Châu lại ôm tôi, tôi cũng không hỏi.

“Đi thôi.”

“Đi đâu?” Tôi ngu ngốc hỏi lại.

Bàn tay Chu Châu trượt xuống nắm lấy tay tôi, lắc lắc như làm nũng.

“Muốn đi ăn đặc sản Tây An.”

“Ồ.” Tôi không nhịn được cười trước bộ dạng này của Chu Châu.

“Sao thế?”

“Không có gì, tôi đưa anh đi.”

“Được.” Chu Châu vui vẻ đáp lời, bàn tay vẫn nắm chặt tay tôi đung đưa.” Vậy đi thôi.”

Lúc này tôi mới nhận ra hai chúng tôi đang nắm tay nhau!

Không biết thì còn dễ, chứ biết rồi thì đúng là căng thẳng thật.

Lúc đi trên đường, lòng bàn tay tôi tuôn đầy mồ hôi.

Nhưng kỳ lạ là chỉ có bàn tay đang được nắm là như vậy, còn tay còn lại thì chẳng có lấy một giọt mồ hôi nào.

Chu Châu ở bên cạnh bước chân rất tự nhiên, tôi dùng bàn tay còn lại sờ sờ lên mũi.

Đây là cách yêu đương của Chu Châu à?

Thẳng thắn!

Tôi thích!

37.

Ăn cơm xong, tôi và Chu Châu lại đi dạo trên đường. Hai bàn tay vẫn đan chặt nhau.

“Mùng một Tết mà anh không ở nhà đón Tết với gia đình à?”

Chu Châu chỉ ừ một tiếng, cười đáp: “Vắng mợ thì chợ vẫn đông.”

“Ồ…”

“Tôi chỉ ở lại mấy tiếng thôi, buổi chiều sẽ quay về.”

“Hả?” Tôi há hốc mồm, không ngờ rằng Chu Châu lại đáp như vậy.

Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của tôi, Chu Châu bật cười.

Sau đó anh nhìn quanh một vòng, kéo tôi đến một góc nhỏ vắng người.

Nơi này trước đây là một thôn nhỏ chưa kịp di dời nên rất ít người qua lại.

Đúng là lợi hại, liếc mắt một cái mà tìm được ra.

“Vậy anh có cần tìm nơi nào nghỉ ngơi một lát không?”

“Không cần.”

“Ừm.” Tôi không muốn để bầu không khí trở nên yên lặng nên đành tìm chủ đề nói chuyện: “Hôm nay mẹ tôi gói há cảo cho cả nhà, ăn ngon lắm.”

“Có cơ hội tôi cũng muốn được ăn thử.”

Chu Châu vừa nói vừa vươn tay đặt lên hông tôi, kéo tôi bước lại gần.

Tôi bối rối không biết phải làm gì, chẳng còn tâm tư đâu mà để ý đến hàm ý trong câu nói “muốn ăn thử” của anh.

“Giao thừa hôm qua anh ăn gì thế?”

“Lẩu.” Chu Châu đáp lại một cách nhanh gọn.

Khoảng cách giữa chúng tôi càng lúc càng gần.

Tôi dường như cảm nhận được hơi thở ấm áp của người bên cạnh.

“Lâm Thanh, chuyện tối qua…” Chu Châu cúi đầu nói với tôi, “Em vẫn còn chưa trả lời.”

Tối qua…

Lâm Thanh, tôi không muốn làm bạn với em nữa.

Cho tôi lên chính thức đi, được không?

Thời gian giống như ngưng đọng, hơi thở của Chu Châu vẫn bao trọn lấy tôi.

Con ngõ nhỏ yên tĩnh thanh bình, trái ngược hẳn với những ồn ào ngoài kia, khắp nơi vang lên tiếng rao bán, tiếng trẻ con vui đùa.

Mà nơi này chỉ đang chờ đợi một câu nói của tôi.

Tôi lấy hết dũng khí: “Một phút nữa.”

“...Gì cơ?”

Cho dù đứng rất gần nhau nhưng Chu Châu không hề chạm vào tôi, giữa chúng tôi vẫn cách nhau một khoảng nhỏ.

Thấy tôi im lặng không nói tiếp, Chu Châu vươn tay véo nhẹ lên eo tôi: “Một phút làm sao?”

Tôi theo phản xạ né sang một bên, nhìn ánh mắt Chu Châu, tôi bất giác nuốt nước bọt: “Chúng ta…làm bạn thêm một phút nữa.”

“Ồ.” Chu Châu nhướng mày, “Vậy một phút sau thì sao?”

“...Nhất định phải nói ra à?”

“...”

Bầu không khí trở nên yên lặng, tất cả những lời muốn nói như dừng lại hết trong ánh mắt hai chúng tôi.

“Không muốn nói à…” Chu Châu nhướng mày, trong mắt ngập tràn ý cười: “Cũng được thôi.”

“...”

Tôi không chịu nổi sự trêu chọc của Chu Châu, vội vàng cúi đầu.

Chu Châu buông bàn tay đang đặt trên eo tôi xuống, vén cổ tay áo bên phải ra để lộ chiếc đồng hồ trên tay, ánh mắt chăm chú nhìn.

Tôi hỏi: “Anh nhìn gì đấy?”

Chu Châu không thèm để ý đến tôi.

Trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Tôi ghé sát đến muốn nghe xem anh ta đang nói gì.

“55, 54, 53…15, 14,...”

Gương mặt tôi đỏ hồng trong chốc lát: “Anh đừng đếm nữa…”

“8.”

“Anh cứ như vậy làm tôi căng thẳng lắm.”

“5.”

“...Không thèm để ý đến anh nữa, tôi đi trước đây!”

“1, 0.”

Con số cuối cùng vừa dứt lời thì Chu Châu đã kịp vươn tay kéo tôi lại.

Ngón tay anh lướt nhẹ qua má tôi trong giây lát rồi đặt lên phía sau gáy, giữ chặt lấy phía sau đầu tôi.

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.

Tôi sững sờ trước hành động bất ngờ này của Chu Châu. Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch liên hồi, Bàn tay bối rối không biết nên đặt ở đâu cho phải, cuối cùng đành gượng gạo buông xuống bên mình.

Tôi không biết nên làm thế nào, chỉ đành đứng bất động như khúc gỗ.

Chu Châu cảm nhận được sự căng thẳng trong tôi, dùng răng cắn nhẹ lên môi tôi, mơ hồ nhắc nhở: “Mở miệng.”

“...”

Tôi run rẩy làm theo.

Tô mở to mắt nhìn Chu Châu trước mặt, bởi vì khoảng cách quá gần nên tôi còn nhìn ra được từng sợi lông tơ trên mặt anh.

Chu Châu phát hiện ra hành động ngu ngốc của tôi, lạnh giọng nhắc nhở: “Nhắm mắt.”

Tôi vẫn trợn mắt, không kịp phản ứng.

“Nhắm, mắt.”

“...” Ba giây sau đó tôi cuối cùng cũng hồi hồn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Cuối cùng, nụ hôn dài kết thúc bằng một cái hôn trên trán. Trái tim tôi đập loạn như sắp nhảy ra ngoài.

Chu Châu lại nắm chặt tay tôi. Tôi tưởng anh định đi tiếp, đang định bước về phía trước thì…

“Bảo bối.” Giọng nói của Chu Châu bỗng dưng vang lên bên tai tôi.

Toàn thân tôi như có một dòng điện chạy qua khiến tôi phát run.

Chu Châu thấy thế, vừa cười vừa nói tiếp: “Bảo bối.”

“Áaaaaaa!”

Không chịu nổi nữa!

Tôi trực tiếp vươn tay bịt miệng Chu Châu lại, ánh mắt hiện lên tia cảnh cáo.

Chu Châu vẫn bình thản không phản ứng gì.

Sau đó, lòng bàn tay tôi bỗng trở nên ấm áp.

Chu Châu lại hôn lên tay tôi!

Tôi tuyệt vọng thu tay về.

“Bảo bối Thanh Thanh…”

“Anh đừng có gọi nữa…” Tôi bất lực vạn phần.

Chu Châu véo một cái lên mặt tôi, sau đó ngón tay lại chỉ chỉ lên mặt mình: “Hôn một cái.”

“...Sến súa.”

“Ồ.” Chu Châu nhướng mày: “Có hôn không?”

“Không hôn.”

Bị từ chối thẳng thừng, Chu Châu cũng chẳng mất đi khí thế, nhanh như chớp cúi đầu ghé sát trước mặt tôi.

“Em có hôn không?”

“Không—”

Giọng nói của Chu Châu tan vào trong gió: “Không hôn, vậy để anh.”
38.

Mười ngày cuối cùng của kỳ nghỉ trôi qua chậm chạp.

Chu Châu phải về nhà, không thể ở lại với tôi.

Bởi vì là năm mới nên tôi cũng không thể không đi thăm họ hàng.

Tôi đếm từng giây từng phút, cuối cùng cũng kết thúc kỳ nghỉ dài đằng đẵng.

Tôi chạy đến nhà Ngôn Từ, hớn hở gõ cửa.

Người mở cửa là dì Ngôn. Tôi lễ phép chào hỏi một câu rồi lao thẳng đến phòng Ngôn Từ. Tôi vươn tay gõ cửa hai tiếng rồi lập tức vặn nắm cửa bước vào trong.

Ngôn Từ đang cặm cụi sửa thứ gì đó, nhìn thấy tôi thì hơi ngẩn người.

“Ngôn Từ, Ngôn Từ, khi nào thì về trường?”

“Ngày mai đi.”

“...Được.”

Giọng nói của tôi hơi khựng lại, bởi vì…tôi nhìn thấy đồ vật trong tay Ngôn Từ.

Đó chính là…

“Chuông gió?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

Ngôn Từ gật đầu, cậu ấy đang dùng giấy ướt lau lau chiếc chuông: “Lúc khai giảng định mang nó theo cùng mà không tìm thấy đâu. Vừa rồi quay về mới biết mẹ tôi nhặt được nên cất đi.”

Ngôn Từ lại nói tiếp: “May mà bà ấy không vứt đi.”

Tôi đứng bất động trên mặt đất, trong lòng cực kỳ phức tạp.

Nhớ lại bản thân từng vì chuyện chiếc chuông gió bám đầy bụi nằm chỏng chơ trên mặt đất mà tức giận suốt mấy tháng trời.

Chuyện hiểu lầm suốt bao lâu nay cứ vậy mà được hóa giải bằng một lý do đơn giản như vậy.

Thấy tôi ngẩn ngơ đứng nhìn chiếc chuông gió, Ngôn Từ lại tưởng rằng tôi đã quên. Cậu ấy lắc lắc tay, chuông gió lại vang lên những âm thanh thật vui tai.

“Cậu không nhớ à? Lúc tốt nghiệp tôi có tặng cậu mà, hai chúng ta mỗi người một cái, giống hệt nhau đó.”

Cổ họng tôi trở nên đắng chát.

Giờ khắc này tôi chỉ biết nói: “Sao mà quên được? Nhớ chứ.”

Tôi nhớ.

Tôi đương nhiên là nhớ chiếc chuông gió mà mình nâng niu suốt bao lâu nay, đến giờ vẫn còn treo trước cửa phòng ký túc xá.

Tôi còn nhớ bản thân đã vì chuyện này mà khóc bao nhiêu lần.

Chỉ bởi vì nó, mà tôi nghĩ rằng Ngôn Từ rất ghét tôi.

“Thanh Thanh?”

“Hả?”

Thiếu niên trước mặt vẫn ôn hòa dịu dàng như thế, ánh nắng mùa đông xuyên qua ô cửa ổ chiếu rọi lên người cậu ấy.

Ngôn Từ vẫn như vậy.

Vẫn là thiếu niên năm nào.

Tôi nắm chặt tay, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay đau nhức: “Không sao, vậy tôi về trước thu dọn đồ đạc, ngày mai chúng ta cùng quay về trường nhé.”

Ngôn Từ nhìn tôi như có gì muốn nói, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn im lặng gật đầu.

“Được.”

Tôi luống cuống gật đầu rồi đóng cửa lại, chẳng kịp để ý đến biểu cảm của Ngôn Từ, quay người chạy về nhà.

39.

Ngày hôm sau, tôi và Ngôn Từ ngồi taxi đến sân bay.

Cha mẹ chúng tôi tức giận lắm, mắng chúng tôi một trận vì vẫn còn mấy ngày nữa mới bắt đầu học mà bây giờ đã vội vàng quay về trường.

Tôi thầm nghĩ: Thực ra chỉ có tôi là vội vàng muốn quay về trường thôi.

Còn Ngôn Từ cũng chỉ vì tôi mà nằm không cũng dính đạn.

Kết quả của việc khiến người lớn tức giận, đó là không ai chịu đưa chúng tôi ra sân bay.

Chúng tôi chỉ có thể tự mình bắt xe đến đó.

Lên xe xong, tôi cười tạ lỗi với Ngôn Từ: “Ngại quá, khiến cậu bị mắng cùng tôi rồi…”

Ngôn Từ chẳng thèm để ý, đem ba lô đặt xuống rồi nói: “Cậu dựa vào vai tôi ngủ một lát đi, còn lâu lắm mới đến sân bay.”

Tôi lắc đầu, tựa đầu lên thành ghế: “Tôi dựa vào đây là được rồi.”

Ngôn Từ không nói gì nữa.

Tôi cũng mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.

Đang là thời điểm mọi người đi làm trở lại sau kỳ nghỉ nên trên đường rất đông đúc, xe cứ đi rồi lại dừng khiến tôi ngủ không sâu.

Mắt vẫn nhắm nhưng thực ra đầu óc tôi lúc này khá tỉnh táo.

Tài xế lại phanh gấp khiến tôi giật mình. Đang định mở mắt thì cảm nhận được có người bỗng dưng ngồi sát lại bên này.

Ngôn Từ?

Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ.

Giọng nói của Ngôn Từ rất nhẹ nhàng, có lẽ là sợ đánh thức tôi.

“Thanh Thanh, thực ra…lúc đó, tôi biết cậu hôn tôi.”

Câu nói này của Ngôn Từ khiến tôi không khỏi chấn động, nhưng lý trí vẫn nhắc nhở tôi không được mở mắt.

Ngôn Từ lại nói tiếp:

“Thanh Thanh, lúc cậu hôn tôi, trong lòng tôi vô cùng hoảng loạn. Bởi vì từ trước đến nay tôi vẫn luôn xem cậu như em gái, cậu sinh sau tôi mấy tháng, cho nên từ nhỏ đến lớn mọi người đều nhắc nhở tôi phải chăm sóc cho cậu, cho nên…”

“Lúc đó, tôi thật sự không biết nên phản ứng thế nào. Tôi nghĩ nếu như mở mắt ra thì sẽ phải đối diện với cậu thế nào, nên nói gì, làm gì cho đúng.”

“Cho nên tôi đã lựa chọn trốn tránh.” Ngôn Từ nói đến đây thì bật cười.

“Cậu không phát hiện đúng không? Tôi giấu kỹ lắm đấy.”

“Sau đó thì…”

“Cậu không đến tìm tôi nữa, tôi cũng không biết dùng lý do gì để gặp cậu, chúng ta cứ thế không nói chuyện suốt một thời gian dài. Sau đó tôi tìm một người bạn gái, cậu cũng biết đó, là Giang Mỹ Mỹ.”

“Nhưng kỳ lạ là, tôi muốn yêu đương để dời sự chú ý sang chuyện khác, nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu ở cổng trường tôi đều không kìm chế được mà nhìn về phía cậu. Tuy rằng tôi không thừa nhận, nhưng sự thực thì không thể chối cãi được.”

Xe hơi lắc lư khiến vai chúng tôi dựa sát vào nhau, lúc này cậu ấy mới nhận ra nên lặng lẽ rồi dịch ra xa một chút.

“Sau đó, cậu cũng bắt đầu có bạn trai, quan hệ của chúng ta cũng hòa hoãn hơn. Thực ra lúc đó trong lòng tôi thực sự không thoải mái, tôi cũng không biết tại sao. Thế rồi hôm đó cậu nói cậu với trợ giảng Chu chỉ đóng giả mà thôi…”

Ngôn Từ cười nhẹ: “Trong đầu cậu đúng là lắm suy nghĩ kỳ quái thật đấy.”

Ngôn Từ còn đang định nói tiếp thì tài xế đã lên tiếng: “Sắp đến nơi rồi, nhớ quét mã trả tiền trước khi xuống nhé.”

“Vâng ạ.”

Ngôn Từ rút điện thoại ra quét mã trả tiền.

Tôi nghe được tiếng “tinh” báo hiệu chuyển khoản thành công. Trả tiền xong, Ngôn Từ im lặng nhìn cửa sổ, cuối cùng vẫn lên tiếng:

“Thanh Thanh, có câu này tôi rất ngại nói ra trước mặt cậu. Nhưng mà…hình như tôi thật sự thích cậu thì phải.”

Đến sân bay rồi.

Ngôn Từ khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, lay lay vai tôi: “Tỉnh lại nào, đến nơi rồi…”

“Ừ…”

Tôi giả vờ dụi dụi mắt như vừa mới tỉnh giấc.

Khoảnh khắc bước xuống xe, tôi nhớ lại hành động lúc nãy của mình.

Xem kìa.

Lâm Thanh, bản thân mày cũng có lúc giả vờ ngủ đấy thôi.

40.

Đến trường học, từ xa tôi đã nhìn thấy một người đang đứng trước cổng tường.

Tôi với Ngôn Từ cùng xuống xe.

Tôi đứng tại chỗ nói tạm biệt với Ngôn Từ.

Bóng người đang đứng trước cổng trường lập tức bước về phía tôi.

Ngôn Từ: “Hai người?”

Chu Châu đặt tay lên vai tôi: “Bạn gái.”

Tôi mím môi: “Bạn trai.”

“...” Ngôn Từ ngẩn người mấy giây, sau đó tự giác gật đầu: “Vậy tôi về trường trước đây.”

“Tạm biệt.” Tôi vẫy tay chào.

Ngôn Từ xách hành lý đi về phía Thanh Hoa.

Chu Châu cũng vươn tay đón lấy hành lý trong tay tôi, một tay nắm chặt tay tôi: “Có mệt không?”

Giọng nói của anh rất dịu dàng.

Tôi như bị rút hết toàn bộ sức lực trong giây lát, cả người dựa vào vai Chu Châu: “Mệt chứ.”

“Vậy thì ôm lấy anh.”

“Hả?”

Chu Châu nhắc lại: “Ôm chặt anh, sẽ không mệt.”

“Hì hì.” Tôi lập tức ôm lấy cánh tay Chu Châu, cả người như dính lên người anh.

Chu Châu đang quét chứng minh nhân dân để vào cổng Bắc Đại.

Tôi ngoan ngoãn đứng phía sau, chân đá nhẹ mấy viên đá trên mặt đất.

“Chu Châu…”

“Ừ?”

Tôi kéo cánh tay anh, tiếng chim hót trong khuôn viên trường vang lên lanh lảnh.

Câu nói của Ngôn Từ lúc còn trên xe lại văng vẳng bên tai tôi.

—Thanh Thanh, hình như tôi thực sự thích cậu thì phải.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, muốn tống nó ra khỏi đầu mình.

Chu Châu bật cười: “Sao thế?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh. Chu Châu đang cong môi cười, khóe mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

Trong lòng tôi bỗng yên tĩnh trở lại.

Tôi kéo kéo góc áo anh, Chu Châu thấy vậy thì hơi cúi đầu xuống để nghe cho rõ. Hành lý của tôi bị đặt sang một bên.

Nhìn đôi tai hơi đỏ lên của Chu Châu trước mặt, tôi nhẹ giọng thì thầm: “Át chủ bài của Trường Xuân viện, cuối cùng cũng thuộc về Lâm Thanh này rồi.”

Chu Châu có lẽ không ngờ rằng tôi lại nói như vậy cho nên hơi ngẩn người, nhưng anh cũng không tức giận, chỉ quay đầu hôn một cái lên vành tai tôi: “Một đêm đáng giá ngàn vàng, quan khách muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”

“Anh xuyên không đấy à! Sao đang ở cổ đại lại chuyển sang hiện đại?”

“Không phải là đang phối hợp với thời đại của em đấy à? Còn anh…” Chu Châu nắm chặt tay tôi: “Ở đâu cũng được.”

“...Không biết xấu hổ.”

“Ồ.” Chu Châu chẳng thèm để ý.

41.

Về đến ký túc xá, tôi mở điện thoại lên, lướt thấy bài đăng của Chu Châu vừa đăng một phút trước.

Chu Châu: Ngày thứ 99.

Tôi nhấn vào tấm hình để xem rõ hơn, phát hiện đó chính là tấm hình chúng tôi chụp lúc còn diễn trò tình nhân giả.

Từ hôm đó đến hôm nay, hình như vừa đúng 99 ngày.

Nhưng mà chúng tôi mới chính thức ở bên nhau từ hôm mùng một Tết cơ mà.

Tôi: Rõ ràng là ngày thứ 16!

Chu Châu trả lời rất nhanh: Ngày thứ 99!

Tôi: Ngày thứ 16!

Chu Châu: Ngày thứ 99!

Tôi: 16!

Chu Châu: 99!

Tôi: Ai 99?

Chu Châu: Anh với em.

Tôi: Ồ, vậy thì em đồng ý.

Chu Châu:...Vậy anh cũng đồng ý.

Tôi vui vẻ tải tấm hình kia xuống, đăng một bài giống hệt như Chu Châu lên trang cá nhân.
42.

Hôm nay, sau khi học xong tiết ở lớp Trí tuệ nhân tạo, tôi bị Chu Châu kéo đến bên sân bóng rổ.

Chu Châu khoác tay qua cổ tôi: “Đến xem anh đây làm diệt sạch cái sân này thế nào.”

“Còn chưa chắc nhé” Tôi chỉ chỉ về phía Ngôn Từ ở đội bên kia đang đứng khởi động: “Hồi cấp ba Ngôn Từ chính là nam thần bóng rổ trong lòng nữ sinh trong trường đấy.”

“...”

Chu Châu nhíu mày nhìn tôi: “Nữ sinh trong trường này có bao gồm bạn gái tôi không?”

Tôi chột dạ, con người này đúng là biết nắm bắt từ khóa thật đấy.

“Ừm…hình như là có.” Tôi quyết định thành thật trả lời.

Chu Châu không nói gì, thu tay lại, cầm lấy quả bóng đi về phía sân bóng. Đi được mấy bước thì quay đầu lại huýt sáo, dùng khẩu hình thách thức tôi: “Em sẽ phải hối hận.”

Đồ trẻ con.

Tôi nhướng mày, ý muốn nói cứ thử xem.

Bởi vì động tác huýt sáo của Chu Châu, nữ sinh xung quanh ồn ào hẳn lên. Tiếng hét gọi Chu Châu vang lên không ngớt.

Đây là lần đầu tiên tôi trực tiếp cảm nhận được độ nổi tiếng của Chu Châu ở Thanh Hoa.

Xem ra cụm từ “nhân vật làm mưa làm gió” ở Thanh Hoa mà Hạ Giang Bắc dùng để miêu tả Chu Châu cũng không phải không có lý.

Chu Châu vào sân. Không lâu sau đội phía Ngôn Từ cũng chuẩn bị sẵn sàng.

Ngôn Từ lúc trên sân bóng không mang dáng vẻ ôn hòa như thường ngày, đầu đội headband, mái tóc ướt mồ hôi. Dáng người cậu ấy cao cao, môi mỏng mím chặt.

Nhìn thấy Ngôn Từ vào sân, tiếng hét xung quanh cũng bắt đầu rộ lên.

“Ngôn Từ! Ngôn Từ! Ngôn Từ!”

Đúng là không phân cao thấp.

Sân bóng buổi tối náo nhiệt hẳn lên.

Một bên là bạn tốt, một bên là bạn trai. Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, cho nên tôi đành cổ vũ cho cả hai.

Trận đấu bắt đầu. Tôi không hiểu về bóng rổ lắm, chỉ nghe thấy tiếng giày ma sát với nền sân vang lên.

Những nam sinh trên sân đều dốc sức chạy, đuổi, nhảy lên, ném bóng. Trên người họ toát ra một vẻ đẹp thanh xuân khiến người khác không thể rời mắt.

50 phút qua đi.

Trận đấu cuối cùng cũng kết thúc.

Tôi nhìn kết quả trên bảng là 48:49 thì trầm mặc không biết nói gì.

Tôi lùi lại phía sau đi đến một góc nhỏ, cố gắng nhịn cười vỗ vai an ủi người đang ngồi nghỉ trên hàng ghế.

“Ừm…chuyện đó…anh đừng buồn. Anh cũng giỏi mà, không phải chỉ thua mỗi một điểm thôi à.”

Chu Châu vò vò tóc, bất lực lên tiếng: “Em đúng là biết cách an ủi người khác thật đấy.”

Tôi nhất thời không biết nói gì tiếp.

Nhìn thấy Chu Châu đang dùng tay lau mồ hôi, tôi nói nhỏ: “Em có giấy, đợi một chút…”

Tôi lúc tìm khăn giấy trong ba lô rồi đưa cho Chu Châu. Lúc này Chu Châu cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn tôi.

Hai bên tóc mai ướt đẫm mồ hôi, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi chưa kịp lau hết.

Chu Châu đột nhiên lên tiếng: “Qua đây.”

Chu Châu vừa nói vừa nắm lấy tay tôi kéo mạnh khiến tôi rơi vào vòng tay anh.

“Chu Châu…”

“Ừ.” Chu Châu nhẹ giọng đáp, đặt cằm tựa lên vai tôi dụi dụi như con thú nhỏ đang bị thương.

Tôi vỗ vỗ lưng anh.

Chu Châu lại ôm tôi chặt hơn.

Im lặng một lúc, Chu Châu ủ rũ lên tiếng: “Anh không đánh bại được cậu ta.”

“Không sao.”

“Thanh Thanh.” Giọng nói trầm thấp của Chu Châu vang lên bên tai tôi.

“Ừ?”

“Anh không đánh thắng cậu ta, có phải là sẽ không thể trở thành nam thần trong lòng em phải không?”

Tôi: “...”

Tôi bỗng dưng hiểu ra điều gì đó.

Tôi đẩy Chu Châu đứng thẳng dậy. Rốt cuộc anh đang lo lắng điều gì?

Tôi cười: “Tại sao lại muốn trở thành nam thần trong lòng em?”

Chu Châu im lặng không trả lời, quay đầu đi muốn trốn tránh câu hỏi của tôi, nhưng tôi ngay lập tức kéo anh lại, khiến hai chúng tôi nhìn thẳng vào nhau.

Chu Châu thở dài: “Bởi vì sợ em không đủ thích anh.”

“Tại sao?”

“Bởi vì em thích Ngôn Từ lâu như thế, mà chúng ta…mới chỉ quen nhau được nửa năm. Anh không đủ tự tin có thể chiến thắng…”

Nửa câu sau của Chu Châu tan vào trong không trung.

Tôi nhắm mắt kiễng chân lên, dùng môi chặn lại những lời của Chu Châu. Tuy rằng đây không phải lần đầu, nhưng đây chính xác là lần đầu tiên mà tôi chủ động.

Chu Châu ngẩn người, đứng bất động tại chỗ.

Còn tôi thì mặt nóng ran, không thể tiếp tục nữa.

“Đây là câu trả lời của em.” Tôi nhìn thẳng vào mắt Chu Châu, hai tay vẫn vòng qua cổ anh.

Tiếng côn trùng vang lên giữa đêm tối, trên sân vẫn còn tiếng chơi bóng vô cùng náo nhiệt. Trong góc khuất yên tĩnh, tôi và Chu Châu im lặng nhìn nhau.

“Em cũng thích anh?” Chu Châu ngẩn người cả nửa ngày mới lên tiếng.

Tôi suýt chút nữa thì ngã ngửa trước câu hỏi ngây thơ của người trước mặt.

Tôi vươn tay xoa xoa mặt anh: “Chu Châu của tôi, trợ giảng Chu của tôi, sư huynh của tôi, bạn trai của tôi ơi, anh đang nghĩ linh tinh cái gì thế hả?”

Đến bây giờ vẫn còn nghi ngờ việc này là thế nào?

Chu Châu cuối cùng cũng phản ứng lại, khôi phục dáng vẻ lưu manh như ngày thường: “Chưa hôn đủ, thêm một cái nữa.”

“...Biến đi.”

Trận đấu hôm nay, cùng đội với Chu Châu còn có cả Hạ Giang Bắc.

Lúc hai chúng tôi nắm tay nhau quay trở lại sân thì thấy hắn ta đang đứng một bên uống nước.

Nhìn thấy chúng tôi, Hạ Giang Bắc cười trêu chọc: “Lão Chu, nắm tay mãi không biết chán à?”

Chu Châu chẳng thèm để ý đến hắn, bàn tay nắm tay tôi càng thêm chặt.

Hạ Giang Bắc bĩu môi. Thấy trêu chọc Chu Châu không có tác dụng, Hạ Giang Bắc liền chuyển đối tượng sang tôi: “Em gái, em có biết con người này sến sẩm thế nào không? Còn đăng bài kỷ niệm 99 ngày yêu nhau cơ đấy.”

Nói xong Hạ Giang Bắc còn xoa xoa tay tỏ vẻ rùng mình.

Hạ Giang Bắc chê bai suốt một hồi xong thì bắt đầu nhắc lại chuyện cũ: “À nhắc mới nhớ, sao hôm đó em lại gửi tin nhắn nói chia tay với tôi? Tôi có phải là bạn trai em đâu.”

“...”

Tôi vừa mới dỗ dành người ta xong đấy!

Tôi liếc nhìn Chu Châu, thấy sắc mặt anh vẫn bình thường cho nên chỉ đành giải thích qua loa: “Gửi nhầm ấy mà.”

“Ồ.” Hạ Giang Bắc gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Em không biết đâu, lúc lão Chu nhìn thấy tin nhắn đó của em, ánh mắt như muốn đâm mấy nhát đao lên người tôi đây này. Còn tôi thì, mẹ nó chứ, còn không biết bản thân đã phản bội anh em mình từ lúc nào.”

“Xin lỗi anh nhé.”

Hạ Giang Bắc sảng khoái xua tay: “Tôi tạm thời vẫn sống tốt, khỏi cần xin lỗi.”

“...”

Cuối cùng, Hạ Giang Bắc nhìn hai chúng tôi một lượt, nghiêm túc nói:

“Chúc hai người bên nhau vạn năm.”

Tôi mỉm cười gật đầu.

Giọng nói của Chu Châu bên cạnh vang lên: “Lát nữa nhớ đem đồ của tôi về phòng.”

“Hả? Vậy cậu đi đâu?”

Chu Châu cười cười, chỉ vào tôi: “Hỏi chị dâu cậu ấy.”

Tôi: ?

Tôi sao mà biết được.

43.

Chu Châu nắm tay tôi đi dạo trong khuôn viên trường, chuẩn bị đưa tôi về ký túc xá.

Nghĩ lại dáng vẻ ghen tuông lúc nãy của Chu Châu, tôi không nhịn được mà bật cười.

“Lúc nãy quên không nói với anh…”

“Ừ.” Chu Châu đáp lời.

Tuy rằng những lời tôi sắp nói có hơi kỳ quặc, nhưng lúc này tôi không kìm lại được tình cảm trong lòng mình.

“Lúc anh chơi bóng rổ, em thật sự muốn đem anh giấu đi đấy. Em muốn mình trở thành một người khổng lồ, có thể giấu anh sau lưng, để cho người khác không nhìn thấy được.”

Tôi luyên thuyên nói một hồi những câu không đầu không cuối.

Chu Châu cười hỏi: “Tại sao?”

Tôi ôm lấy cánh tay Chu Châu, vừa bước vừa nhảy nhót: “Bởi vì anh đẹp trai đó.”

“Đẹp trai?”

“Ừ!” Tôi tựa đầu lên cánh tay Chu Châu, mái tóc bị gió đêm thổi loạn: “Lúc anh chơi bóng rổ cực kỳ cực kỳ đẹp trai luôn. Nữ sinh xung quanh đều hét gọi tên anh, hét còn to hơn cả bạn gái anh nữa.”

“Vậy à…”

Chu Châu đột nhiên dừng bước.

Bàn tay tôi bị anh nắm chặt.

Chu Châu cười, cúi đầu nhìn tôi. Khóe môi cong cong, trong mắt anh lúc này chỉ còn lại duy nhất hình ảnh của tôi: “Em hét thế nào, làm lại xem nào.”

Tôi: “Anh không nghe thấy à?”

Chu Châu lắc đầu: “Lúc nãy chơi tập trung quá, không nghe được tiếng của ai với ai.”

“Ồ…” Tôi ngẫm nghĩ trong lòng, sau đó lên tiếng:

“Chu Châu cố lên! Chu Châu giỏi nhất!”

“Chu Châu sư huynh, cố lên cố lên!”

Tôi nhỏ giọng mô tả lại. Nhưng bởi vì xung quanh rất yên tĩnh lên Chu Châu có thể nghe rõ mồn một những gì tôi nói.

Thấy tôi không nói tiếp, Chu Châu nhướng mày: “Nói xong chưa?”

“Xong rồi.”

“Vậy đến lượt anh nhé.”

“Hả?”

Chu Châu im lặng một lúc, chau mày tỏ vẻ suy nghĩ, sau đó…

“Thanh Thanh xinh đẹp nhất, tôi yêu Thanh Thanh!”

“Thanh Thanh xinh đẹp, dũng sĩ của tôi!”

Tiếng hét của Chu Châu vang vọng giữa khuôn viên trường.

Tôi sững người.

“Áaaaaa.” Sau một lúc tôi mới phản ứng kịp, vội lao đến bịt miệng Chu Châu, xấu hổ như sắp độn thổ đến nơi: “Anh làm trò gì thế?”

Đợi bình tĩnh lại, hai chúng tôi bắt đầu đấu võ mồm:

“Át chủ bài không được nói năng như vậy đâu.”

“Thế thì phải nói thế nào?” Chu Châu bày ra vẻ mặt hiếu kỳ.

Chu Châu đang muốn nghiêm túc diễn trò với tôi, điều này khiến trong lòng tôi tràn ngập cảm giác ngọt ngào.

“Anh phải nói là..” Tôi khẽ hắng giọng, bắt chước giọng điệu trong phim truyền hình cổ trang: “Quan nhân, ngài thật khiến tiểu nữ đêm ngày tương tư.”

Tự cảm thấy bản thân mô phỏng không tệ, tôi ngẩng đầu ra lệnh cho Chu Châu: “Anh làm thử xem.”

“...Ngài đừng làm thế, công công.”

“...”

Tôi trừng mắt: “Anh dám nói em là giống thái giám?”

Chu Châu không thèm đáp lời tôi, nhưng ánh mắt đã thừa nhận tất cả.

Tôi vươn tay nhặt lấy một chiếc lá khô, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy kề lên cổ Chu Châu: “Nói hay không nói?”

Chu Châu vẫn cứng miệng: “Không nói.”

Tôi cắn răng: “Đao đã kề lên cổ, nghe hay không nghe?”

“Không, nghe.”

Tôi làm động tác chém một nhát, miệng luyên thuyên: “Chém rồi, máu chảy rồi…”

Chu Châu cười nhìn tôi diễn trò.

Bàn tay vẫn ôm lấy eo tôi đề phòng tôi trượt chân ngã.

Đợi đến khi tôi hét lên “Anh tiêu đời rồi” thì Chu Châu cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Hoặc là bản thân Chu Châu cũng cảm thấy trò này của tôi quá mất mặt cũng nên.

Chu Châu vùi đầu lên vai tôi, khẽ hắng giọng, giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên bên tai tôi: “Lâm quan nhân, đêm xuân ngắn ngủi…”

Nói xong, Chu Châu vội quay mặt đi. Nhưng tên ngốc này có lẽ không biết đôi tai đỏ hồng kia sớm đã phản chủ.

Khoảnh khắc đó, trái tim tôi trật đi một nhịp. Tôi nhảy lên ôm chặt lấy Chu Châu.

Chu Châu bị động tác của tôi làm cho giật mình, nhưng vẫn đứng vững đỡ lấy tôi.

Tôi nhỏ giọng hỏi: “Lúc nãy anh còn cương quyết lắm cơ mà, sao bỗng dưng lại nói?”

Chu Châu cười: “Bởi vì, anh cảm thấy…” Chu Châu cúi đầu hôn lên chóp mũi tôi.

“Chúng ta, ngày tháng còn dài.”

Tôi mỉm cười nhìn Chu Châu, bàn tay vòng ra sau gáy ôm chặt anh: “Ôm nổi em không?”

“Nói gì cơ?”

Chu Châu khinh thường nhìn tôi, một tay ôm tôi lên xoay vòng, ý muốn nói rằng dễ như trở bàn tay.

“Anh giỏi thật đấy.”

“Em cũng giỏi.”

“Em giỏi chỗ nào?”

“Tìm được một người bạn trai tài giỏi.”

“Mau thả em xuống, em phải về ký túc xá!”

“Công chúa không được đi bộ, để anh ôm em về.”

Đi đến cổng Thanh Hoa, vì giữ mặt mũi cho cả hai nên Chu Châu mới thả tôi xuống.

Hai chúng tôi nắm tay nhau bước ra khỏi cổng trường.

Vừa thoát khỏi tầm mắt của các bác bảo vệ, tôi đã bị đẩy một cái.

Cả người theo quán tính lùi lại phía sau.

Còn chưa kịp phản ứng thì Chu Châu đã ngay lập tức tiến lại gần. Hai chúng tôi cười cười, chen chúc trong một góc nhỏ. Nụ hôn ấm áp rơi trên môi tôi.

Tôi bị chọc cho cười: “Sao bỗng dưng lại làm vậy?”

Chu Châu gượng gạo đáp: “Lúc nãy ở trong trường, không tiện.”

“Thế ở bên ngoài thì tiện à?”

“...” Chu Châu tự thấy đuối lý, những vẫn ngang ngược hôn một cái lên mặt tôi: “Không nhịn được, thì sao nào?”

Tôi vỗ nhẹ lên đầu Chu Châu: “Không có gì cả, hôn, tiếp tục hôn nào.”

Lời nói vừa dứt, đổi lại thành tôi trở nên gượng gạo. Tôi vừa nói thứ quái quỷ gì thế này.

“Em phải về trường đây!” Lần đầu tiên tôi thấy oán hận giờ giới nghiêm của ký túc xá thế này.

Thật muốn ở bên cạnh Chu Châu thêm một lúc nữa.

Chu Châu dụi đầu lên vai tôi, mái tóc ngắn của anh cọ cọ lên cổ khiến tôi hơi ngứa.

Chu Châu im lặng một lúc, đoạn cười nói: “Đợi một thời gian nữa rồi chuyển ra ngoài, được không?”

“Có thể xem xét.”

Hai câu này có ý nghĩa gì, cả hai chúng tôi đều biết rõ.

Chúng tôi mỉm cười nhìn nhau, trong mắt ngập tràn hình bóng đối phương.

Tôi cảm thấy, chẳng có khoảnh khắc nào có thể khiến tôi rung động hơn lúc này nữa.

“Được, giờ thì đưa em về nào.”

“Ừm.”

Tôi lập tức nắm chặt tay Chu Châu.

Thanh Hoa và Bắc Đại chỉ cách nhau một con đường.

Còn tương lai của chúng tôi, chắc chắn không chỉ dừng lại ở đây.

- Hoàn chính văn - 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play