Cậu Ấy Đến Thanh Hoa, Còn Tôi Chọn Bắc Đại

Chương 3


1 năm


23.

Nửa tiếng sau đó, tôi cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo ngồi nghe giảng bài.

Nhưng cho dù giọng nói của người bên cạnh có hay đến đâu thì vẫn không ngăn cản được cơn buồn ngủ kéo đến trong tôi.

Hơn nữa, giọng nói của Chu Châu nghe rất giống giọng nói trong những vở kịch truyền thanh mà tôi thường nghe mỗi tối trước khi đi ngủ.

Giọng nói của Chu Châu hay thật đấy…

Tôi cảm giác bản thân mình giống như nữ chính lạc vào trong câu chuyện , sau đó…

“Lâm Thanh?”

“Hả? Tôi buồn ngủ quá đi mất…” Hai mí mắt tôi như dính chặt lại với nhau, mơ mơ hồ hồ đáp lại.

“Buồn ngủ à?”

Tôi cảm giác được bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên đầu tôi: “Vậy thì ngủ đi, tôi ôn lại bài đã.”

“Hả? Ôn lại…cái gì?”

Giọng nói của Chu Châu ngày càng xa dần. Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy anh ta đáp lời: “Không ôn lại bài thì làm sao giảng cho đồ ngốc được?”

“Ồ…vậy anh…cũng nhớ chợp mắt một lúc nhé.”

Vừa nói xong đầu tôi đã bị ấn xuống mặt bàn, trên lưng xuất hiện thêm một cái áo khoác: “Vẫn còn tâm trạng để lo cho tôi à? Hay là học tiếp nhé?”

“Không…”

Lần này tôi thật sự ngủ rồi.

Buổi chiều không có tiết, cho nên tôi cứ thế ở lì trong phòng tự học cùng với Chu Châu.

Sau khi tỉnh giấc, Chu Châu lại tiếp tục giảng bài cho tôi. Giảng được một nửa thì bị một nam sinh đi đến ngắt lời.

“Chu Châu, làm gì thế?”

Chu Châu ngước mắt liếc người đó một cái: “Giảng bài cho sinh viên.”

Tôi nghe thấy thì cũng ngẩng đầu lên.

“À…” Nam sinh mặc đồng phục bóng chày nhìn chúng tôi một hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Sao tôi cảm thấy cô bé này quen quen nhỉ?”

“Thế à?”

“À đúng rồi, đây không phải cô bạn gái mà cậu đăng ảnh lên trang cá nhân đó à! Cậu còn từng nhắc đến người ta…”

“Hạ Giang Bắc, ồn ào.”

“...Ồ.” Người tên Hạ Giang Bắc đó nghe xong thì lập tức im miệng.

Hạ Giang Bắc có lẽ cũng đến đây tự học.

Bị Chu Châu cấm nói chuyện, Hạ Giang Bắc cũng không vội đi, hắn đặt chiếc cặp xách trên vai xuống rồi ngồi xuống đối diện tôi.

Điện thoại của Chu Châu rung lên, anh ta nói với tôi một câu rồi bước ra ngoài ban công nghe máy.

Hạ Giang Bắc nhân cơ hội bắt chuyện với tôi: “Em là sinh viên Bắc Đại phải không?”

“Phải.”

“Em làm cách nào mà chinh phục được cả trưởng phòng của chúng tôi thế? Nhân vật làm mưa làm gió của Thanh Hoa mà nói yêu là yêu dễ thế à?”

“Ờ…”

Hạ Giang Bắc rõ ràng là bạn cùng phòng của Chu Châu, cũng là nghiên cứu sinh. Thế nhưng trông hắn không được trưởng thành như Chu Châu.

Nghe cách nói chuyện của hắn tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ nghịch ngợm, tôi vẫy vẫy tay ra hiệu cho hắn tiến lại gần: “Muốn biết à?”

“Tất nhiên!”

“Vậy để tôi nói cho anh biết.” Ngón tay của tôi ngoắc ngoắc bảo Hạ Giang Bắc tiến gần hơn nữa, chúng tôi chụm đầu vào nhau thì thầm: “Tôi dùng hai trăm tệ để mua về đấy.”

“Trời ạ, em gái nói thật không?” Hạ Thanh Bắc không tin vào tai mình, kích động như muốn đập gãy cái bàn.

Tôi gật đầu. Lần đầu tiên thuê Chu Châu làm bạn trai chẳng phải đã mất hai trăm tệ tiền công đó còn gì.

Hạ Giang Bắc há hốc miệng, đang định nói gì đó thì đã bị Chu Châu nắm đầu kéo ngược lại phía sau.

“Nói chuyện thôi mà ngồi gần thế làm gì?”

“...”

24.

Bước ra khỏi phòng tự học, Hạ Thanh Bắc quấn lấy cánh tay của Chu Châu lải nhải: “Lão Chu, sao cậu lại…có thể sa sút đến mức độ này được!”

“?” Chu Châu bị Hạ Giang Bắc khoác tay thì vươn tay định cho hắn một đấm.

Hạ Giang Bắc như đã đoán trước được hành động này nên phản ứng rất nhanh, nghiêng người né được, sau đó còn cố bồi thêm: “Cậu thiếu tiền thì có thể nói với tôi, sao lại đi lấy tiền của con gái nhà người ta làm gì?”

“Cút.”

Tôi đi bên cạnh hai người họ, nhịn cười đến đau cả bụng.

Nếu như để Chu Châu biết được tôi đã nói với Hạ Giang Bắc những gì, anh ta có lẽ sẽ muốn giết người diệt khẩu cũng nên.

Buổi chiều Hạ Giang Bắc có tiết nên đi được một đoạn thì tạm biệt chúng tôi.

Trước khi đi còn kết bạn Wechat với tôi.

Tôi nhìn dòng tin nhắn nhảy ra trên màn hình: “Em gái ơi kể cho tôi nghe kỹ hơn về chuyện của Chu Châu đi, lần này tôi nhất định phải cho cậu ta nổi tiếng trên diễn đàn Thanh Hoa.”

Cuối cùng tôi cũng không thể nhịn được cười.

Ngón tay nhanh như chớp soạn tin nhắn: “Nửa tiếng sau tôi trả lời nhé.”

“Cười gì đấy?”

Giọng nói của Chu Châu vang lên.

Vì đang nói xấu sau lưng anh ta, trong lòng tôi vốn đã hơi chột dạ, nên vừa nghe thấy tiếng Chu Châu gọi tôi đã giật nảy mình, chân bước hụt một cái.

Một giây trước khi ngã xuống, Chu Châu đã giữ chặt lấy tôi. Đợi tôi đứng vững trở lại, anh ta buông tay, nhíu mày hỏi: “Nói chuyện gì mà vui vẻ thế?”

“À…không có gì.”

Tôi theo bản năng giấu điện thoại ra sau lưng.

Chu Châu nhìn tôi một lúc không nói gì, sau đó anh ta kéo lấy quai cặp của tôi bước đi: “Đi thôi, đưa cô về trường học.”

“Chỉ cách một con đường mà cũng phải đưa à?”

“Lây bệnh của Hạ Giang Bắc rồi à? Sao lắm lời thế?”

“...”

25.

Chưa đi được mấy bước thì điện thoại tôi đã rung lên.

“Alo.”

“Thanh Thanh cậu đang ở đâu?” Trong điện thoại là giọng nói của Ngôn Từ.

“Ở cổng Thanh Hoa, tôi đang chuẩn bị về trường.”

“...Quay đầu lại.”

Hả? Để làm gì?”

Tôi nghe theo lời cậu ta, vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy Ngôn Từ bước ra từ cổng trường, trên người cậu ta mặc bộ quần áo màu xám.

Cơn gió nhẹ thổi ngang khiến tóc Ngôn Từ bay bay.

Ngôn Từ vẫn đang nghe điện thoại, có lẽ vừa gọi được một nửa thì nhìn thấy tôi. Tôi kinh ngạc, trùng hợp thật đấy.

Ngôn Từ bước về phía tôi, trong tay còn xách một cái túi lớn.

Cậu ta nhìn người đang đứng bên cạnh tôi, lên tiếng chào hỏi: “Trợ giảng Chu.”

Chu Châu gật đầu.

Nói xong, Ngôn Từ quay sang tôi, giơ cái túi trong tay lên, lúc này tôi mới nhìn rõ đó là một túi hoa quả lớn.

Ngôn Từ sờ sờ mũi: “Mẹ tôi gửi trái cây đến.”

“Cảm ơn cậu nhé, lát nữa về tôi sẽ nhắn tin cảm ơn dì.”

Vừa nói tôi vừa đón lấy túi trái cây. Sức nặng của nó khiến tôi hơi mất thăng bằng.

“Để anh cầm.”

Chu Châu vươn tay cầm lấy túi trái cây trong tay tôi. Lòng bàn tay anh ta rất ấm, nhưng ngón tay lại hơi lạnh, khoảnh khắc tiếp xúc đó khiến tôi hơi ngẩn người.

Ngôn Từ lên tiếng giải thích: “Buổi sáng lúc tan học phải về ký túc xá lấy trái cây, cho nên mới không đợi cậu…”

“À không sao, không sao.” Tôi nói tiếp: “Cảm ơn cậu, Ngôn Từ.”

“Khách sáo với tôi làm gì?” Ngôn Từ vỗ vỗ vai tôi.

“Hì hì.”

“Bảo bối.” Giọng nói trầm thấp của Ngôn Từ vang lên.

“...Hả?”

Chu Châu sao lại…sao lại bỗng dưng gọi tôi như vậy?

Lúc nãy ở phòng tự học, còn có Hạ Giang Bắc ở đó mà có thấy anh ta gọi tôi như vậy đâu?

Chu Châu mím môi, khóe miệng cong xuống, trưng ra dáng vẻ ấm ức. Anh ta đổi chiếc túi từ tay bên trái trang tay bên phải, giơ bàn tay trái có vết hằn đỏ lên trước mặt tôi: “Nặng lắm đấy.”

Tôi: “...”

Ngôn Từ: “...”

Không phải lúc nãy anh ta muốn cầm à?

Khóe miệng tôi giật giật, cảm thấy hơi sợ hãi trước dáng vẻ lạ lùng này Chu Châu: “Vậy…vậy thì sao?”

“Cho nên,” Chu Châu vươn tay kéo tôi lại gần, bàn tay đặt lên eo tôi, như bị rút cạn hơi sức tựa cằm lên đỉnh đầu tôi: “Chúng ta mau về ký túc xá thôi.”
26.

Ngôn Từ đi rồi.

Tôi đẩy Chu Châu một cái: “Chu Châu, anh làm gì đấy?”

Chu Châu ngay lập tức đứng thẳng, dáng vẻ tủi thân lúc nãy ngay lập tức biến mất, anh ta nhíu mày: “Tôi làm sao?”

“Có phải anh quên là chúng ta chỉ giả làm…”

Nửa sau câu nói của tôi chưa kịp nói hết thì đã bị Chu Châu kéo vào lòng.

Bởi vì cách biệt chiều cao, một bên mặt của tôi áp vào ngực áo Chu Châu. Cách một lớp sơ mi mỏng, tôi dường như nghe được cả tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.

“Anh…”

“Suỵt—” Chu Châu ôm lấy tôi càng chặt, bàn tay đặt lên sau gáy tôi.

Anh ta nhỏ giọng thì thầm: “ Đừng nói gì, Giang Mỹ Mỹ đang ở phía sau.”

“Giang…Giang Mỹ Mỹ?”

Không hiểu sao, đứng trong vòng tay của Chu Châu, tôi nói chuyện lắp ba lắp bắp.

Lại nghĩ đến bản thân mình vừa suýt chút nữa nói ra chuyện bạn trai giả. Lỡ như để Giang Mỹ Mỹ nghe được thì đúng là không hay chút nào.

May mà có Chu Châu cản tôi lại.

Chu Châu ôm lấy tôi. Còn tôi đang đứng quay lưng lại phía cổng trường nên không nhìn thấy gì, chỉ biết thì thầm hỏi nhỏ: “Giang Mỹ Mỹ chưa đi à?”

“Hả?” Tiếng tim đập trong lồng ngực anh ta hơi nhanh: “À, chưa đi.”

“Sao lâu thế…vậy thì chúng ta đi nhanh thôi, cứ đứng đây ôm nhau trông kỳ chết đi được.”

Chu Châu hạ bàn tay đang đặt trên gáy tôi xuống, ôm lấy vai tôi, một tay xách túi trái cây.

“Đừng quay đầu lại, cứ đi thẳng về phía trước.”

“Ừ.” Tôi vui vẻ đáp lời, sau đó lại ngập ngừng: “Ừm…tôi có cần phải ôm anh không nhỉ?”

Như vậy trông mới giống tình nhân hơn mà.

Bước chân của Chu Châu hơi khựng lại, đoạn anh ta cười nhẹ nói thầm bên tai tôi: “Cô xem nên làm thế nào thì làm.”

“...”

Tôi vòng tay ôm lấy anh ta, qua lớp áo sơ mi mỏng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp.

“Anh cười cái gì?”

Tôi ngẩng đầu nhìn, Chu Châu mím môi nhịn cười.

Tôi chọc vào hông anh ta: “Cười cái gì?”

“Đừng…ngứa lắm…” Chu Châu vội xin tha.

Hai chúng tôi đứng sát gần nhau, chỉ cần mở miệng nói chuyện là có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Tôi hỏi: “Lúc nãy trước mặt Ngôn Từ sao anh lại gọi tôi như vậy?”

“Không phải cô bảo tôi làm thế à?”

Chu Châu nhắc lại cho tôi nhớ: “Lần thứ hai gặp nhau, cô bảo tôi gọi cô như vậy trước mặt cậu ta còn gì, quên rồi à?”

“Hình như vậy nhỉ…”

Nhưng tôi ngẫm lại, càng thấy không đúng: “Nhưng lần đó là vì muốn chọc tức Ngôn Từ cho nên tôi mới bảo anh làm thế.”

“Còn bây giờ tôi đang theo đuổi cậu ta cơ mà!”

“...” Chu Châu vẫn ôm lấy tôi bước về phía trước, giọng nói chán nản: “Vậy thì lần sau cô làm ơn nói cho tôi biết trước phải gọi thế nào, để tôi còn biết đường chuẩn bị.”

“Được.” Tôi vui vẻ đáp.

“Đúng là đồ không có lương tâm.

Bỗng dưng bị Chu Châu trách móc một câu, tôi khó hiểu: “Anh đúng là đồ kỳ lạ.”

“Ồ.” Chu Châu chẳng thèm để ý đến tôi.

“Giang Mỹ Mỹ đi chưa?”

“Vẫn ở đó, ôm chặt vào.”

27.

Đến cửa ký túc xá thì tôi tạm biệt Chu Châu.

Về đến phòng, tôi đặt túi trái cây trong tay xuống, xoa bóp bả vai. Đúng là nặng thật.

Tôi nhanh chóng thay quần áo ngủ, ngồi trước bàn học nhắn tin cảm ơn dì Ngôn.

Dì Ngôn rất tốt bụng, lần nào thu hoạch trái cây cũng đem đến cho nhà tôi rất nhiều.

Xong xuôi mọi chuyện, tôi mở sách ra chuẩn bị ôn tập nội dung bài học hôm nay, lúc này điện thoại lại vang lên thông báo.

“Bảy ngày sau, sinh nhật Ngôn Từ, tít!”

Năm nào tôi cũng cài thông báo như vậy, nhắc nhở sinh nhật Ngôn Từ trước bảy ngày.

Tôi cầm điện thoại trên tay, ngẩn người.

Tôi nghĩ đến chiếc chuông gió nằm chỏng chơ trên mặt đất trong phòng Ngôn Từ, nghĩ đến cảnh tượng cậu ta ôm bạn gái đi trước cổng trường.

Lại nghĩ đến tên bạn trai giả Chu Châu mà tôi đã nhờ vả diễn một màn kịch chọc tức cậu ta.

Mấy ngày trước Ngôn Từ chia tay với Giang Mỹ Mỹ, chính cậu ta đã nói vậy với tôi trong tin nhắn.

Không đăng gì lên trang cá nhân, cậu ta chỉ dùng một câu đơn giản “Không sao” để cho qua chuyện này.

Hôm nay cậu ta vẫn đến lớp như thường, lại còn quay về ký túc xá lấy trái cây cho tôi.

Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.

Hình như…

Tôi đã hiểu được chút gì đó rồi…

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Lạ thật, bình thường đâu có nhiều người gọi điện tìm tôi thế này đâu.

Là Chu Châu.

“Alo, trợ giảng Chu à.”

Giọng nói của Chu Châu trong điện thoại bình thản: “Quên mất không nói cho cô một chuyện.”

“Chuyện gì thế?”

Tôi bật nút loa ngoài trên điện thoại rồi đặt xuống mặt bàn, sau đó vươn tay với lấy túi trái cây.

“Có chuối à…” Tôi tự lẩm bẩm một mình.

“Lâm Thanh, có đang nghe không?”

“Ừ, đang nghe đây.”

“Hôm nay lúc điểm danh, Giang Mỹ Mỹ không đến lớp. Bạn cùng phòng của Giang Mỹ Mỹ nói cô ta bị ngã trong lúc chơi bóng rổ, cho nên đã xin nghỉ phép.”

Giọng nói chậm rãi của Chu Châu truyền ra từ trong điện thoại, tôi vừa nghe vừa cắn một quả chuối.

“Là sao?”

Chu Châu hơi ngập ngừng, sau đó nói tiếp: “Hôm nay Giang Mỹ Mỹ ở ký túc xá suốt cả ngày.”

“...”

“Lâm Thanh.” Giọng nói Chu Châu bỗng dịu dàng hẳn đi: “Ngày mai lên lớp gặp.”

“Trời ạ! Thanh Thanh, ai đấy?!!!”

Tôi giật mình nghe thấy giọng nói từ phía sau, vội vội vàng vàng tắt điện thoại.

Quay đầu nhìn lại thì thấy bạn cùng phòng đang hiếu kỳ nhìn tôi.

“À…không, không có gì…” Tôi lắp ba lắp bắp.

“Giọng nói dịu dàng như vậy, lại còn ngày mai gặp. Bạn trai cậu đấy à?”

“Không…”

“Ngôn Từ?”

“Không phải!”

“Không phải à? Tớ còn tưởng cậu đang theo đuổi trúc mã cơ.”

“Vẫn chưa…”

Tôi nuốt nước bọt.

Bạn cùng phòng không hỏi được gì nên ngay lập tức chuyển chủ đề: “Trợ giảng lớp Trí tuệ nhân tạo của các cậu có phải đẹp trai lắm không?”

“Gi cơ?”

“Hối hận chết đi được, sớm biết thì tớ đã chọn môn này rồi.” Bạn cùng phòng quay sang vỗ vai tôi: “Trên diễn đàn đang loạn hết lên vì anh ta kia kìa.”

Còn chưa kịp để tôi nói gì, bạn cùng phòng đã bắt đầu ba hoa: “Nếu ở thời cổ đại, tên trúc mã đó của cậu là thiếu niên cưỡi ngựa đạp gió, thì vị Chu học trưởng này…”

“Thì sao?”

Bạn cùng phòng cười híp mắt: “Chính là át chủ bài của Trường Xuân viện, người mà chúng ta có thể nghe thấy, nhìn thấy nhưng dù có tốn ngàn vàng cũng khó mà mua được lòng mỹ nhân, cậu hiểu không?”

Tôi…

Chu Châu…

Át chủ bài…

Át chủ bài của Trường Xuân viện…

Tôi mường tượng lại gương mặt của Chu Châu.

Lại nhớ đến dáng vẻ lúc nãy anh ta tựa lên người tôi nói mệt, sau đó tủi thân giơ bàn tay hằn vết đỏ lên trước mặt tôi…

Càng nghĩ lại càng thấy khớp là thế nào?

“Trên diễn đàn mọi người đều đang thảo luận đấy. Họ nói Chu Châu không từ chối những người đến xin wechat nhưng vấn đề là cho dù có nhắn tin thì cũng chỉ nhận được những câu trả lời liên quan đến việc học, tuyệt đối không nói về những chủ đề khác.”

Bạn cùng phòng vẫn ở một bên lải nhải.

“Đây không phải là át chủ bài mà ai cũng có thể chạm đến nhưng dùng bao nhiêu tiền bạc cũng khó có được đấy à?”

Bạn cùng phòng còn muốn nói tiếp nhưng bị tôi ngắt lời: “Từ từ đã!”

“Tớ vẫn còn bài chưa học xong, để tối nói tiếp.”

“Được, tối nay lại tám chuyện đêm nhé.”


Nói xong tôi theo bản năng cầm lấy điện thoại , tuy rằng cảm thấy hơi khó tin nhưng đứng ở góc độ con gái mà nói…

Tôi vẫn rất tò mò không biết trên diễn đàn mọi người đang thảo luận những gì!

Tôi hưng phấn mở điện thoại lên. Sau đó…

Màn hình hiện lên hai chữ Chu Châu, bên dưới còn có số điện thoại của anh ta.

Đang kết nối…

Đầu óc tôi bỗng vang lên một tiếng sấm.

Tôi rối rít cầm lấy điện thoại: “Anh không nghe thấy…” đấy chứ.

“Ngôn Từ, thiếu niên cưỡi ngựa. Chu Châu…” Giọng nói của Chu Châu chậm rãi vang lên trong điện thoại, “Át chủ bài cho dù dùng ngàn vàng cũng khó mà mua được?”

“Trời ạ…”

Tôi không biết phải làm sao chỉ đành luống cuống tắt điện thoại.

Tôi nằm bò lên mặt bàn khóc không ra nước mắt.

Bạn cùng phòng nhìn tôi khó hiểu: “Tự dưng làm sao đấy?”

“...Không sao.”

“Tớ chỉ cảm thấy tớ sống quá đủ rồi.”

“Là sao?”

28.

Buổi tối, tôi nằm lăn lộn trên giường không cách nào ngủ nổi.

Tiết mục tám chuyện đêm với bạn cùng phòng cũng kết thúc từ lâu.

Chẳng cần phải lướt diễn đàn tôi cũng nghe được rất nhiều sự tích về Chu Châu.

Giữa màn đêm, tôi cố gắng nhắm mắt, sau đó lại hốt hoảng tỉnh dậy.

Tôi nhớ lại cuộc điện thoại mà Chu Châu gọi lúc chiều, đến giờ mới có thời gian suy nghĩ nghiêm túc.

“Giang Mỹ Mỹ cả ngày hôm nay đều ở ký túc xá.”

Hôm nay, cái tên Giang Mỹ Mỹ xuất hiện trong ký ức của tôi duy nhất chỉ có lúc đứng trước cổng trường.

Chu Châu khoác tay lên vai tôi nói: “Đừng quay đầu, Giang Mỹ Mỹ còn ở phía sau.”

Vì không muốn để Giang Mỹ Mỹ phát hiện ra chuyện đóng giả tình nhân nên tôi và Chu Châu mới phải diễn một màn ôm ấp suốt dọc đường về trường.

Thực ra sau đó tôi có hơi hối hận.

Dù sao thì tôi và anh ta cũng tính là bạn bè, vậy mà tôi lại đi lợi dụng anh ta như vậy.

Nhưng mà lúc chiều trong điện thoại Chu Châu lại nói Giang Mỹ Mỹ ở ký túc xá cả ngày nay.

Cho nên…

Không phải là vì Giang Mỹ Mỹ mà là vì nguyên nhân khác.

Hoặc là vì…

Chu Châu muốn ôm tôi mà thôi.

Sau khi đi đến kết luận này, tôi tự bịt miệng vì kinh ngạc.

Lẽ nào Chu Châu cũng…

Giữa màn đêm yên tĩnh, tôi dường như nghe được cả tiếng trái tim mình đang đập thình thịch.

Đầu óc tôi rối loạn.

Khó khăn lắm mới ngủ được nhưng hình ảnh Chu Châu với Ngôn Từ cứ quanh quẩn trong giấc mơ của tôi.

Một người cưỡi ngựa đến đưa trái cây cho tôi, người kia mở cửa ôm lấy tôi, thẹn thùng nói: “Quan nhân, đêm xuân ngắn ngủi…”

Lần thứ ba tỉnh dậy từ trong giấc mộng kinh hoàng, tôi vội vàng cầm lấy điện thoại.

Mơ mơ màng màng gõ tin nhắn rồi bấm gửi.

Gửi thành công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play