Cậu Ấy Đến Thanh Hoa, Còn Tôi Chọn Bắc Đại

Chương 2


1 năm


11.

Quán ăn này nằm trên đường Trung Quan Thôn, rất gần Thanh Hoa Bắc Đại.

Ăn cơm xong, bốn người chúng tôi đi dạo trên đường.

Tôi khoác tay Chu Châu.

Giang Mỹ Mỹ cũng im lặng đi bên cạnh Ngôn Từ.

Công bằng mà nói, tính cách của Giang Mỹ Mỹ quả thực rất tốt.

Nhưng không hiểu sao tôi cứ có cảm giác Ngôn Từ không thật sự thích cô gái này lắm.

Nhưng tôi cũng không muốn quản nhiều chuyện như vậy.

Có lẽ Ngôn Từ là kiểu người không thích thể hiện quá nhiều trong tình yêu chăng?

Hình như cũng không đúng.

“Tinh tinh.”

Tôi thả tay Chu Châu ra, mở điện thoại lên xem.

Là Ngôn Từ chuyển khoản đến, kèm theo đó là một tin nhắn: Tôi cho cậu, không được tiêu cho bạn trai đâu đấy.

Tôi hơi ngẩn người.

Gì chứ, tự dưng tôi lại đi tiêu tiền cho bạn trai làm gì.

Nhưng chuyển thì cũng chuyển rồi, không nhận cũng phí.

Tôi nhanh chóng quên hết sạch chuyện không vui vừa nãy, nhanh như chớp nhấn nút nhận tiền.

800 tệ.

Tôi vui vẻ gõ chữ: Cảm ơn ông chủ—

Còn chưa kịp gõ xong thì đã nhận được tin nhắn mới của cậu ta.

Đơn giản một chữ: Được.

Tôi khó hiểu: Được cái gì?

Ngôn Từ chẳng thèm để ý đến tôi.

Không nhận được câu trả lời, tôi chỉ đành tự mình tìm đáp án, lướt lên phần trò chuyện bên trên:

Ngôn Từ, tôi phải tuyệt giao với cậu!

Được.

Nhìn dòng chữ đáng ghét trước mặt, sắc mặt tôi sa sầm.

Thi được vào Thanh Hoa mà chẳng hiểu tâm tư con gái chút nào.

12.

“Á!”

Bên cạnh bỗng truyền đến kêu của Giang Mỹ Mỹ.

Tôi quay đầu nhìn sang thì thấy cô ấy đang ngồi trên mặt đất, đau đớn ôm lấy mắt cá chân.

Bị bong gân rồi à?

Ngôn Từ phản ứng nhanh hơn tôi, vội vàng ngồi xuống đỡ lấy cô ấy:

“Bám vào vai anh, anh đỡ em.”

“Ừm…” Giang Mỹ Mỹ khó khăn vịn vào vai Ngôn Từ để đứng dậy.

“Đi đến bên đó ngồi một lát đã.”

Nói xong, Ngôn Từ ôm lấy cô ấy đi về phía chiếc ghế dài trong công viên.

Tôi và Chu Châu đi theo phía sau.

Chu Châu mặt không có biểu cảm gì, im lặng đứng một bên làm phông nền.

Ở phía trước, Ngôn Từ chậm rãi đỡ lấy Giang Mỹ Mỹ, hơi cúi người để mặc cho Giang Mỹ Mỹ ôm lấy.

Hai bọn họ, trông thật xứng đôi.

Tôi vội vàng cúi đầu, chân đá đá những viên đá trên mặt đất.

Trong lòng quả thật hơi chua xót.

Lúc còn nhỏ, tôi và Ngôn Từ cũng thân thiết như vậy.

Không phải.

Không chỉ là lúc còn nhỏ, đến tận hôm kết thúc môn thi đại học cuối cùng chúng tôi vẫn còn vui vẻ nói chuyện với nhau.

Tôi đã hối hận không biết bao nhiêu lần.

Tại sao, buổi chiều hôm đó lại hôn cậu ấy.

Kể từ khoảnh khắc nhìn thấy hàng mi của cậu ấy khẽ rung, quan hệ giữa chúng tôi đã không còn như trước kia được nữa.

Tôi thích thầm cậu ấy.

Từ rất lâu, rất lâu rồi.

Còn cậu ấy chỉ vì muốn giữ mặt mũi cho tôi nên mới hành động như vậy mà thôi.

13.

Vết thương của Giang Mỹ Mỹ không nghiêm trọng lắm, ngồi nghỉ trên ghế một lúc thì hết đau.

Sau đó chúng tôi tạm biệt nhau.

Ngôn Từ và Giang Mỹ Mỹ về Thanh Hoa. Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ta, sờ sờ mũi.

Ngay sau đó tôi cũng quay đầu nói với Chu Châu: “Tạm biệt, tôi cũng về trường đây.”

Nói xong tôi định bước đi. Còn chưa kịp bước thì cánh tay đã bị giữ lại.

Chu Châu nhìn tôi đầy ẩn ý, ra vẻ bản thân đã nhìn thấu hồng trần: “Cô thích cậu ta.”

“Ai?”

“Cậu sinh viên Thanh Hoa đó.”

Tôi giật mình.

Rõ ràng như vậy ư? Kỹ năng diễn xuất của tôi kém vậy à?

Nhưng sau lần này tôi cũng không định tiếp tục diễn cái trò bạn trai giả ngu ngốc này nữa, đây có lẽ là lần cuối tôi gặp Chu Châu. Cho nên tôi thành thật gật đầu.

Đúng vậy, tôi đúng là thích cậu ấy.

“À…” Chu Châu vỗ vỗ đầu tôi, ngón tay chỉ chỉ vào mình: “Vậy tôi giúp cô theo đuổi cậu ấy nhé?”

“?” Tôi chưa kịp tiêu hóa hết ý tốt của anh ta, nhưng mà: “Anh bao nhiêu tuổi?”

“Đang học năm nhất đúng không? Tôi lớn hơn cô 4 tuổi.”

“Ồ.”

Tôi gật đầu.

Chu Châu vẫn ở một bên vui vẻ lên kế hoạch cho tôi: “Đầu tiên, chúng ta phải làm cho tên nhóc đó ghen lên mới được. Thế này đi, chúng ta chụp một bức ảnh tình nhân rồi đăng lên mạng…”

“Từ từ đã!” Tôi giơ tay ngắt lời anh ta, “Tôi đã nói đồng ý để anh giúp tôi theo đuổi cậu ấy đâu, tôi từ chối!”

Chu Châu nhíu mày: “Có làm không?”

Giọng điệu của anh ta giống như đã chắc chắn rằng tôi sẽ không từ chối vậy.

Chuyện này cũng chứng minh rằng tôi đang dao động trước đề nghị của anh ta.

“...Nhưng mà Ngôn Từ chẳng có ý gì với tôi hết.”

Tôi cắn môi, bộc bạch hết mọi chuyện xảy ra giữa tôi và Ngôn Từ sau khi thi đại học cho Chu Châu nghe.

Chu Châu nghe xong thì im lặng một lúc, đoạn vươn tay véo một cái lên mặt tôi.

Không nhẹ đâu đấy.

Tôi đập vào tay anh ta, mắt trợn trừng: “Anh làm gì đấy!”

Chu Châu chẳng thèm tính toán với tôi, chỉ buông tay xuống.

Vì thông cảm cho chiều cao của tôi, anh ta hơi cúi người xuống nhìn tôi, trong mắt tràn đầy ý cười: “Không phải, thế tóm lại là cô có muốn theo đuổi cậu ta hay không?”

“...Muốn.”

Có lẽ vì đã nói hết mọi chuyện cho anh ta, nên bây giờ tôi cũng chẳng còn gì để phải che giấu.

“Được, vậy thì chụp với anh đây một tấm.”

“Ồ.”

14.

Chu Châu kéo tôi ngồi xuống, cánh tay ôm lấy vai tôi, mở camera trên điện thoại lên rồi đếm: “1, 2, 3, cười—”

Tôi rất phối hợp mà nở nụ cười.

Chụp xong, Chu Châu kiểm tra lại một lượt: “Cười gượng gạo quá, cô phải xem tôi như bạn trai thật thì mới được, biết chưa?”

“Ồ.”

Hai chúng tôi lại chụp thêm một tấm.

Lần này tôi còn giơ tay chữ V.

“Chậc.”

“Lại sao nữa?” Tôi khó hiểu.

“Không đẹp.”

“...Không chụp nữa, tôi về trường đây.”

“Chụp đi rồi tôi sẽ suy nghĩ đến việc không lấy 300 tệ lần này nữa.”

Tôi lập tức quay lại: “Thật không?”

Chu Châu tựa lên thành ghế dài, nhướng mày nhìn tôi, trong mắt lấp lánh ý cười: “Nói dối là chó.”

“Được!”

Tôi lập tức ngồi xuống chỗ cũ.

Vừa có thể thăm dò Ngôn Từ, vừa tiết kiệm được ba trăm tệ, tội gì mà không làm!

Hơn nữa…Chu Châu cũng rất đẹp trai.

Dù sao thì bạn cùng phòng của tôi cũng đã biết chuyện bạn trai giả này rồi, đăng lên trang cá nhân thêm mấy người biết nữa cũng chẳng sao.

Tôi chỉnh lại quần áo, tóc tai rồi nhìn vào camera: “Chụp đi.”

Chu Châu nhướng mày, cầm lấy điện thoại ngồi xích về bên này.

Tôi vui vẻ cười tươi như hoa.

Một giây trước khi bấm nút chụp, Chu Châu ghé vào tai tôi nói thầm: “Chụp ảnh thì không còn là ba trăm tệ mà phải tăng lên gấp bội, một nghìn tệ được không?”

“...”

Đồ chó!!!

Ba mươi giây sau, Chu Châu vui vẻ nhìn bức ảnh trong điện thoại, giơ ra trước mặt tôi: “Thế này mới giống tình nhân chứ.”

Tôi đứng một bên liếc nhìn tấm ảnh.

Trong ảnh chính là tôi, tay phải đang nắm lấy vạt áo trên của Chu Châu, biểu cảm tức giận, nhưng trên ảnh chụp lại giống như tình nhân đang trêu đùa.

Còn Chu Châu đang nhìn vào ống kính, cười rất tươi, bàn tay vươn ra phía sau ôm lấy vai tôi.

“Xem cô cười tươi chưa kìa.”

“...Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh.”

Một nghìn tệ đấy!

Chuyện này không khỏi khiến tôi suy ngẫm về mức độ thiếu tiền của Chu Châu.

Lần đầu tiên, tôi tóm đại lấy anh ta trên đường, cầu xin anh ta giả làm bạn trai tôi. Chu Châu lúc đó đang đeo tai nghe, hơi sững người, sau đó thì cười gật đầu, vui vẻ đồng ý. Để tiện chuyển tiền, hai chúng tôi còn kết bạn Wechat với nhau.

Lần thứ hai, cũng là ba ngày trước, Ngôn Từ lấy bạn gái ra để chọc tức tôi, tôi nhất thời tức giận đã đặt một bàn ăn bốn người ở nhà hàng sang trọng, lại còn tốn thêm ba trăm tệ mua một ngày của Chu Châu.

Ăn cơm, gặp mặt, anh ta đều chẳng tốn một xu.

Tôi càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.

Nhìn Chu Châu đang mải mê chỉnh ảnh, tôi lên tiếng: “Không phải anh đang lừa tôi đấy chứ?”

“Sao tôi lại lừa cô?”

Chu Châu không tức giận với câu hỏi của tôi.

“Ừm…” Tôi nuốt nước bọt, chầm chậm nói ra suy đoán của mình: “Anh muốn mượn anh nghĩa bạn trai giả, lừa hết tiền của tôi. Sau đó…khiến tôi nợ nần chồng chất, khuynh gia bại sản.”

Chu Châu vẫn im lặng nhìn tôi, tôi bị anh ta nhìn đến mức chột dạ:

“Anh—”

“Bị phát hiện mất rồi.”

Chu Châu nghiêng đầu thở dài.

Tôi trợn mắt, túm lấy cánh tay anh ta: “Anh thừa nhận rồi!”

Chỉ lấy Chu Châu bật cười đến không thấy mặt trời đâu.

Mặt trời ban trưa cũng chẳng chói mắt như người trước mặt.

“Anh cười cái gì? Bị phát hiện rồi mà vẫn thấy vinh dự nhỉ?”

Chu Châu cười đến không ngậm được miệng: “Cô thật sự là sinh viên Bắc Đại?”

Tôi gật đầu.

“Ngốc!”

“...”

Tôi trừng mắt nhìn.

Cảm nhận được ánh mắt uy hiếp của tôi, Chu Châu cố gắng nhịn cười, ngồi thẳng dậy, kéo tôi ngồi lại gần.

“Được rồi, vậy để tôi phân tích cho cô nhé.”

“Được.”

“Ai tìm đến ai trước?”

“Tôi tìm anh trước.”

“Ai nói muốn chuyển tiền cho tôi để tôi giả làm bạn trai lừa tên nhóc Thanh Hoa kia?”

“...Tôi.”

“Ồ…” Chu Châu chiếm thế thượng phong, tiếp tục bồi thêm: “Tôi nói muốn kết bạn Wechat với cô à?”

“Không.” Là tôi kết bạn với anh ta trước.

“Lần thứ hai tôi chủ động tìm cô à?”

“...Là tôi.”

“Thế không phải rõ ràng rồi à.”

“Không phải!”

“Sao?” Chu Châu đáp.

“Lần này anh chủ động chụp ảnh với tôi cơ mà!”

“Lần này thì đúng là tôi.”

Ha ha, bị tôi phát hiện ra sơ hở rồi đúng không?

Chu Châu thở dài, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay. Trên màn hình là tấm ảnh chụp cùng dòng cap đang viết dở: Bạn gái tôi.

“Thế có đăng hay không? Không đăng thì xóa.”

Chu Châu nói xong định nhấn vào nút xóa.

“Ấy từ từ!” Tôi vội vàng kéo lấy tay anh ta, “Thôi vậy, anh trai, anh đăng đi.”

Tôi biết anh ta không phải người xấu, hơn nữa tôi cũng rất muốn theo đuổi Chu Châu.

Chu Châu thấy thế thì nhấn nút đăng luôn, trong miệng còn lẩm bẩm: “Gọi kiểu gì thế không biết…”

“Hả, anh nói gì cơ?”

“Tôi nói,” Chu Châu chỉ vào điện thoại của tôi: “Em gái ơi, ảnh đã gửi rồi, em cũng mau đăng lên đi.”

“Ok!”

Tôi vui vẻ thu tay lại, chuẩn bị đăng ảnh lên trang cá nhân.

“Xong rồi!” Tôi reo lên một câu rồi đem điện thoại của mình giơ đến bên cạnh điện thoại Chu Châu.

Cùng một dòng chữ: Bạn gái tôi/ Bạn trai tôi.

Cùng một bức ảnh tôi nắm vạt áo của anh ta, còn Chu Châu cúi xuống nhìn tôi.

Nhìn một lúc lâu tự dưng lại thấy rất hợp.

Tôi cảm thán: “Hai chúng ta trông cũng xứng đôi đấy nhỉ?”

“Thế hả?”

“Ừ.” Tôi ngẩng đầu đáp lại, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Chu Châu đang nhìn mình, ánh mắt sâu như biển lớn dạt dào sóng vỗ.

“Có cảm giác…”

“Gì cơ?”

Chu Châu cười nhẹ, hơi thở của anh ta lướt qua mặt tôi. Anh nghiêng đầu nhìn tôi.

Lá cây trong công viên xào xạc theo gió, phía xa xa vang lên tiếng nhạc quảng trường. Trái tim tôi bất giác loạn nhịp.

“Hình như tôi bị lỗ rồi.”

“?”
Chu Châu nhìn thẳng về phía trước, cách tôi càng ngày càng gần, gần đến mức mũi của hai chúng tôi như sắp chạm vào nhau, đoạn anh ta lên tiếng: “Tốn một nghìn tệ mà lại có thể công khai yêu đương với người như tôi đây, tôi đúng thật là lỗ nặng luôn.”

“Cút.”

“Ồ.”

Chu Châu ngoan ngoãn gật gật đầu.
15.

Tôi với Chu Châu đấu võ mồm được một lúc, mở điện thoại lên thì đã thấy một loạt thông báo trong phần bình luận.

“Thanh Thanh, sao cậu thoát ế đột ngột thế? Khao cả làng thôi nào!”

“Các đồng chí nam trong khoa khóc thét mất thôi.”

“Bạn trai cậu là ai đấy? Là người của Bắc Đại à?”

Phải rồi, tôi còn chưa biết Chu Châu đang làm gì.

“Chu Châu, anh là sinh viên Bắc Đại à?”

Chu Châu cúi đầu xem điện thoại, thản nhiên đáp: “Nghiên cứu sinh Thanh Hoa.”

“Ồ.”

Tôi trả lời bạn học: “Là nghiên cứu sinh bên Thanh Hoa.”

Nghiên cứu sinh Thanh Hoa…

Sao lại có thời gian ở đây cùng một đứa sinh viên năm nhất như tôi chơi trò theo đuổi trúc mã được nhỉ?

Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại hiện thông báo mới. Là bình luận của Ngôn Từ.

Cậu ta trả lời rồi. Tấm ảnh này là tôi tốn công tốn sức đăng lên vì cậu ta đấy.

Ngôn Từ: Chúc mừng.

“...” Tôi câm nín.

Tôi giơ điện thoại cho Chu Châu xem, thất vọng nói: “Cậu ấy chẳng nói gì cả.”

“Ừ.” Chu Châu liếc một cái rồi lại chăm chú xem điện thoại, sau đó đưa điện thoại của mình cho tôi xem.

Dưới phần bình luận cũng là một loạt những dòng chữ biểu thị bất ngờ.

“Cho tôi xem làm gì? Tôi cũng đâu quen biết bạn của anh.”

Chu Châu lại dùng ngón tay chỉ vào màn hình: “Hàng thứ ba từ dưới lên.”

Tôi nhìn theo ngón tay của anh…

Ngôn Từ: Đối xử với cậu ấy tốt một chút.

Tôi dùng điện thoại mình mở trang cá nhân của Chu Châu lên.

Màn hình điện thoại hiển thị bạn chung duy nhất giữa hai chúng tôi chính là Ngôn Từ.

Cho nên tôi chỉ có thể nhìn thấy duy nhất bình luận của cậu ấy.

Ngôn Từ: Đối xử với cậu ấy tốt một chút.

Chu Châu trả lời: Ừ, nhất định.

“Chúng tôi vừa mới kết bạn.” Chu Châu nói xong thì cất điện thoại vào túi quần.

“...”

Ngôn Từ bình luận trong bài viết của tôi một câu chúc m.ừng rất bình thường, nhưng phía bên Chu Châu thì quả thật có thể nhìn ra một chút cảm xúc của cậu ta.

Điện thoại lại vang lên thông báo tin nhắn. Tôi mở điện thoại lên, thấy Ngôn Từ nhắn liền lúc mấy tin nhắn liền.

“Dạo này bắt đầu hẹn hò rồi, tiền có đủ dùng không?”

“Nếu cậu ngại không dám nói với chú Lâm thì để tôi nói giúp.”

“Hôm nay chưa nói câu gì với bạn trai cậu, có cơ hội thì gặp nhau tiếp nhé.”


Tôi cười trả lời cậu ta: Chu Châu là học trưởng của cậu đấy, cậu không yên tâm về phẩm chất của tiền bối khoa mình thế cơ à?

Ngôn Từ im lặng một lúc.

“Không phải.”

16.

Tôi còn muốn nói rất nhiều chuyện nhưng bắt buộc phải kiềm chế.

Tôi quay đầu khen ngợi Chu Châu: “Ngôn Từ đang nhắn tin cho tôi nè, còn lo lắng tôi thiếu tiền sinh hoạt.”

“Ừ, tốt.”

Tôi mỉm cười ngắm nghía dòng tin nhắn trên điện thoại. Lại thêm cả dòng bình luận của cậu ta trong bài viết của Chu Châu, tôi cảm giác được, Ngôn Từ có lẽ không còn tức giận nữa rồi.

Bởi vì mấy lần gặp mặt gần đây, không hiểu tại sao hai chúng tôi chẳng bao giờ nói chuyện hẳn hoi được quá ba câu.

Tôi lo lắng việc cậu ta còn giận tôi, cho nên không dám nói nhiều.

Ngôn Từ cũng không chủ động tìm tôi nên quan hệ giữa chúng tôi cứ duy trì ở trạng thái bất bình thường như thế.

Nhưng đăng tấm ảnh này lên xong, cảm giác hòa hoãn hơn nhiều.

Tôi đã bắt đầu tính toán trong lòng làm sao để theo đuổi Ngôn Từ.

Nhưng nếu cậu ấy thật sự thích Giang Mỹ Mỹ thì sao nhỉ?

Cùng lắm thì đến lúc đó tôi sẽ từ bỏ.

Nhưng tôi không tin là tình cảm hai mươi năm của chúng tôi lại không đánh bại được một Giang Mỹ Mỹ mới quen biết cậu ấy chưa được nửa năm.

Kế hoạch cứ quyết như vậy đi.

17.

Sáng thứ hai, tôi đến lớp học Trí tuệ nhân tạo của Thanh Hoa từ rất sớm.

Lần trước Ngôn Từ ngồi ở hàng thứ ba.

Cho nên tôi cố tình ngồi ngay chỗ bên cạnh cậu ta.

Hôm nay tôi còn xịt cả nước hoa lên tóc, quần áo cũng lựa chọn rất tỉ mỉ rồi mới đến lớp.

Vừa ngồi ôn bài được 10 phút thì đã thấy Ngôn Từ bước vào.

Nhìn thấy tôi ngồi ngay chỗ ngồi bên cạnh mình, cậu ta hơi ngẩn người: “Đến sớm vậy?”

“Ừ.” Tôi hơi vén tóc.

Ngôn Từ vừa ngồi xuống, tôi cảm thấy chiếc ghế dài hơi lún xuống một chút.

Sau đó ngón tay của hai chúng tôi vô tình chạm nhau. Tôi bối rối liếm môi, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.

Bỗng có một người từ bên ngoài bước vào, tôi giật mình điều chỉnh lại cảm xúc,

“Chào các bạn, tôi là trợ giảng của lớp Trí tuệ nhân tạo chúng ta, tôi đang là nghiên cứu sinh năm nhất. Mọi người có thể gọi tôi là Trợ giảng Chu…”

Lớp Trí tuệ nhân tạo chính là một trong những lớp học trọng điểm của Thanh Hoa được thành lập trong lĩnh vực nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo.

Người có thể đảm nhận vị trí trợ giảng chắc chắn không thể nào tầm thường được.

Hơn nữa…

Tôi giật mình, bởi vì giọng nói của vị trợ giảng Chu này nghe quen quá.

Tôi ngẩng đầu nhìn.

Là Chu Châu!

Anh ta đeo kính, sống mũi cao thẳng tắp, thần thái ung dung bình thản đứng bên bục giảng phổ biến các quy định của lớp học. Dáng vẻ này của anh ta khác hoàn toàn so với kẻ đấu võ mồm với tôi suốt cả buổi chiều ngày hôm qua.

Trên tay anh ta cầm laptop, thân trên mặc sơ mi trắng, bên dưới là quần âu phẳng phiu.

Tôi thầm nghĩ: Đúng là tên khốn theo kiểu có văn hóa.

Kể từ lúc anh ta bước vào lớp, nữ sinh trong phòng học bắt đầu xôn xao hẳn lên.

Dáng vẻ mặc sơ mi quần âu này của anh ta không chỉ toát ra cảm giác tươi mới mà càng thể hiện sự trưởng thành hơn.

“Bạn trai cậu là trợ giảng lớp chúng ta? Không phải anh ta không chọn môn này à?” Giọng nói của Ngôn Từ đột nhiên vang lên bên tai tôi.

Lần trước, khi Ngôn Từ hỏi tôi sao Chu Châu không đến học cùng, tôi đã bí quá làm liều mà trả lời rằng: Anh ấy không chọn môn này.

Nhưng mà, sao tôi biết được anh ta lại là nghiên cứu sinh của Thanh Hoa.

Mà lại còn là trợ giảng của cái lớp này cơ chứ!

Tôi nhất thời không biết ứng phó ra sao, chỉ đành giải thích qua loa: “Mới quen nhau, không rõ lắm…”

“Ra vậy.”

18.

Kết thúc một tiết học cùng giáo sư, đầu óc tôi bị những kiến thức và lí luận phức tạp kia làm cho quay mòng mòng.

Giáo sư vừa chào tạm biệt cả người tôi đã nằm rạp xuống bàn.

Ngôn Từ vỗ vỗ vai tôi: “Sao thế?”

“Không sao.”

“Vậy tôi đi trước nhé?”

“Hả?” Cậu ta muốn đi? Tôi lập tức nhổm dậy, “Đợi tôi với.”

Tôi vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi thì bàn tay đã bị kéo lấy.

Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy Chu Châu đang nhíu mày: “Nhiều người như vậy, chạy cái gì?”

“À, tôi…” Tôi ngó ra phía cửa, Ngôn Từ đã bước ra khỏi lớp từ bao giờ.

Lại nhìn dòng người đông nghịt nối đuôi nhau bước ra ngoài, xem ra không thể đuổi theo cậu ấy được…

Tôi nhỏ giọng nói với Chu Châu: “Ngôn Từ vừa rời khỏi, tôi muốn đuổi theo cậu ấy.”

“Vậy à…”

“Ừ…”

Chu Châu cười nhẹ, học theo dáng vẻ của tôi, ghé sát vào bên tai tôi nói thầm: “Tiếc thật đấy, không đuổi kịp rồi.”

Tôi đau khổ không thôi.

Chu Châu nhướng mày, đang định nói tiếp thì đã có mấy nữ sinh chạy đến muốn xin Wechat của anh ta.

“Trợ giảng Chu có thể kết bạn Wechat với chúng em không ạ?”

Mấy cô bạn này trông cũng xinh đẹp lắm, đôi mắt nhìn Chu Châu lấp lánh ánh sao.

Tôi bỗng dưng nảy ra một ý nghĩa.

Tôi vui vẻ vỗ vỗ vai anh ta: “Vậy tôi về trường trước nhé.”

Chu Châu không kịp lên tiếng.

Đợi đến khi tôi ra đến ngoài cửa, điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn.

Là tin nhắn của Chu Châu, còn là tin nhắn thoại cơ đấy.

“Ở bên ngoài đợi tôi, cùng nhau ăn trưa, đừng có đi.”

Ở bên Chu Châu rất ồn, có lẽ vẫn bị giữ lại trong phòng học.

Vừa nghĩ đến biểu cảm bất lực của anh ta, tôi bật cười.

Cứ đứng đợi mãi, cảm thấy hơi chán, tôi nhớ đến chuyện trước đây Chu Châu từng chơi đểu tôi mấy lần, bây giờ…

Một ý nghĩ lóe sáng trong đầu tôi.

Tôi mỉm cười, tay nhấn nút gửi tin nhắn thoại.

Học theo giọng điệu của mấy video trên mạng nói một câu.

Gửi thành công!

Tôi cười thầm cất điện thoại vào túi, chờ đợi phản hồi từ Chu Châu.

Rất nhanh, điện thoại đã vang lên thông báo tin nhắn.

Chu Châu nghiến răng gằn lên: “Lâm Thanh, lúc nãy điện thoại tôi đang mở loa ngoài đấy!!!”

Cách một cái màn hình tôi cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của anh ta.

Tôi bật cười, soạn tin nhắn trả lời: “Tôi chỉ muốn giúp anh sớm thoát thân thôi mà, tôi đói lắm rồi đấy.”

Lần này khẳng định không còn ai dám quấy rầy anh ta nữa.

Ngón tay tôi nhấn vào đoạn tin nhắn thoại lúc nãy.

— “Anh ơi, mau đến đây chơi với em nào~”

Tôi tự mình nghe lại còn thấy nổi da gà.

Lại tưởng tượng ra cảnh tượng của Chu Châu lúc mở tin nhắn.

Cười chết mất thôi. Tôi tựa vào tường cười ngặt nghẽo.

Tin nhắn của Chu Châu rất nhanh đã đến: “Đói rồi thì ngoan ngoãn đợi ở đó, tôi đến ngay.”

“Rõ.” Tôi vui vẻ gửi một chiếc sticker hình hoa hồng.
19.

Tôi đợi ở bên ngoài suốt hơn mười phút, cuối cùng cũng đợi được Chu Châu thoát khỏi cái Nữ nhi quốc kia.

Tôi tựa người vào tường, tay gác lên lan can, nói với Chu Châu bằng giọng ngứa đòn: “Thầy ơi, em có thể vinh dự được ăn cơm cùng thầy không ạ?”

Chu Châu nghe thấy lời nói đùa này của tôi thì hơi ngẩn người.

Nhưng học bá đúng là học bá.

Anh ta phản ứng rất nhanh, búng lên trán tôi một cái: “Vừa đúng lúc, ăn cơm xong thì trả lại 1000 tệ hôm trước cho thầy nhé.”

“Thầy ơi em không có tiền.”

“...” Chu Châu nhìn tôi, sau đó lôi tôi đi về hướng nhà ăn: “Vậy thì cho nợ.”

“Có thể không trả lại được không?”

“Có cái rắm.”

“Trợ giảng Chu, thầy phải làm gương cho sinh viên chứ.”

“?”

Tôi bĩu môi: “Nhân tài của ngành Trí tuệ nhân tạo không được phép nói bậy.”

“Ồ.” Bước chân của Chu Châu nhanh hơn, “Trước khi trở thành nhân tài, tôi muốn lấp đầy cái bụng này đã, được không?”

“Hình như…cũng được.”

“Không phải đói rồi à? Sao lắm lời thế? Tôi mời, được chưa?”

Tôi chỉ đợi câu này của Chu Châu, vui vẻ đáp: “Được chứ.”

20.

Tôi đi theo Chu Châu đến nhà ăn Thanh Hoa.

Trên đường đi còn tiện mua một ly trà sữa.

Cơm trưa của tôi vẫn là sườn xào chua ngọt yêu thích.

Lần trước cùng Ngôn Từ đến đây ăn, hương vị quả thực không tệ, dì đầu bếp ở đây đúng là cao thủ.

Vừa ăn cơm tôi vừa tranh thủ cơ hội chỉ có mỗi Chu Châu ở đây, mở lịch sử trò chuyện của tôi và Ngôn Từ cho anh ta xem.

Cả cuộc nói chuyện chỉ xoay quanh việc hôm nay ăn gì, trên lớp học gì.

Trừ những thứ đó ra, tôi còn phát hiện một tin tức cực kỳ quan trọng.

“Ngôn Từ, chia tay với Giang Mỹ Mỹ rồi!!!”

Lúc thốt lên câu này, mắt tôi mở lớn nhìn về phía Chu Châu.

Có trời mới biết lúc nhìn thấy khung tin nhắn của Ngôn Từ xuất hiện câu này, tâm trạng tôi kích động như thế nào.

Ngôn Từ chỉ giải thích một câu qua loa: “Không hợp nhau.”

Lúc đó tôi cố gắng kiềm chế những ngón tay đang run rẩy của mình, trả lời: “Ôi trời, tiếc thật nhỉ.”

“Không sao.” Ngôn Từ cũng đáp lại ngắn gọn.

Mà lúc tôi đưa điện thoại cho Chu Châu xem thì anh ta lại chẳng có phản ứng gì.

Chu Châu đẩy cái điện thoại của tôi ra, nhắc nhở: “Ăn cơm trước đã.”

“...”

Tôi cúi đầu và cơm, được một lúc lại ngẩng đầu lên hỏi: “Chứng tỏ chiêu đăng ảnh của anh có tác dụng rồi đấy! Ừm…tuy rằng vẫn chưa chắc chắn Ngôn Từ có cảm giác gì với tôi hay không, nhưng mà ít nhất bây giờ cậu ấy độc thân rồi, tôi có thể triển khai kế hoạch rồi.”

“Ừ.”

“...Cho nên, ừm, anh còn chiêu thức gì không? Cách gì có thể giúp tôi nhanh chóng theo đuổi được Ngôn Từ ấy.”

“Lâm Thanh.”

“Hả?”

Chu Châu bắt lấy bàn tay đang đặt trên bàn của tôi, chậm rãi giúp tôi xắn tay áo lên.

Ngón tay lạnh lẽo của anh ta chạm vào tay tôi, khoảnh khắc đó, tôi hơi thất thần…

“Cô bị ngốc đấy à? Muốn lau bàn giúp người ta à?”

Tôi nhìn lại áo mình: “À…”

Tay áo đã dính phải dầu trên mặt bàn.

“Buổi tối về ký túc xá tôi sẽ thay đồ.”

Chu Châu gật đầu: “Ừ.”

21.

Trong lúc ăn tôi nói rất nhiều, Chu Châu thì ăn nhanh hơn tôi nhiều, tựa vào ghế ngồi đợi tôi.

Những ngón tay mảnh khảnh của anh ta nhịp nhàng gõ lên mặt bàn.

Nhìn dáng vẻ này của Chu Châu tôi mới nhớ lại bản thân hôm nay đã kinh ngạc khi nhìn thấy anh ta bước vào lớp như thế nào.

“Chu Châu, anh là trợ giảng của lớp Trí tuệ nhân tạo, có phải rất hiểu biết về lĩnh vực này không?”

“Sao thế?” Chu Châu nhìn tôi.

Tôi nuốt xuống miếng cơm trong miệng, hai tay chắp lại trước ngực: “Vậy anh dạy cho tôi được không, lúc nãy nghe giảng trên lớp có rất nhiều chỗ tôi nghe không hiểu…”

“Sao không bảo Ngôn Từ giảng cho?”

“Nhưng anh là nghiên cứu sinh cơ mà, tôi cảm thấy…Ừ nhỉ!” Chưa nói hết câu tôi đã đứng bật dậy.

Tôi vươn người về phía trước vỗ bộp bộp lên vai Chu Châu: “Anh nói đúng nhỉ!”

Chu Châu: “?”

“Tôi có thể bảo Ngôn Từ giảng bài cho tôi, tạo cơ hội để chúng tôi gặp nhau mà. Sau đó, tôi sẽ thuận nước đẩy thuyền, sớm muộn gì cũng có thể theo đuổi được cậu ta!”

Tôi cười híp mắt, hoàn toàn không để ý đến Chu Châu định nói gì đó nhưng lại thôi.

Tôi quay sang hỏi Chu Châu: “Anh thấy sao?”

Chu Châu gỡ bàn tay đang đặt trên vai anh ta của tôi xuống. Lòng bàn tay anh ta rất ấm, lúc nắm lấy tay tôi có hơi dùng lực, nhưng ngay lập tức buông ra.

“Tôi thấy không ổn.”

“...Tại sao?”

“Thứ nhất, học phải ra học, không được dính dáng đến yêu đương.”

“Thứ hai, Ngôn Từ cũng vừa mới học xong, bản thân có thể tự tiêu hóa hết một nửa kiến thức đã là giỏi lắm rồi, cô còn mong cậu ta có thể chỉ dạy cô cái gì?”

“Thứ ba, có phải cô quên là…”

Tôi cảm thấy lời Chu Châu nói rất có lý, muốn hỏi anh ta xem làm thế nào để có thể cân bằng giữa việc học và theo đuổi Ngôn Từ, cho nên tôi vội tiếp lời:

“Quên cái gì?”

“Hừm…” Chu Châu ho nhẹ, hỏi ngược lại tôi: “Lẽ nào tôi không được?”

“Hả?”

Tôi trợn mắt, Chu Châu có ý gì? Anh ta muốn dạy cho tôi?

Chu Châu bê đĩa cơm vừa ăn xong đứng dậy bước về phía khu rửa bát.

Tôi cũng ngay lập tức bước theo phía sau.

Xong xuôi, Chu Châu nắm lấy chiếc cặp xách trên lưng tôi, giọng điệu nghiêm khắc:

“Đi, chúng ta đến thư viện.”

“Gấp vậy à?”

Nghe vậy, bước chân của Chu Châu chậm lại: “Không phải muốn học bài à?”


22.

Vì không phải là sinh viên Thanh Hoa, không có thẻ sinh viên nên tôi không vào được thư viện.

Cho nên, Chu Châu đưa tôi đến phòng tự học bên ngoài.

Ánh đèn bên trong ấm áp, tiếng nhạc nhẹ du dương, các sinh viên xung quanh đều chăm chú viết lách hoặc gõ bàn phím.

Chu Châu dẫn tôi đến một cái bàn trong góc, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi, như vậy tiện giảng bài hơn.

Chu Châu nhanh chóng mở máy tính, tìm đến bài sáng nay học, giọng nói trầm thấp: “Chỗ nào không hiểu? Hay là muốn tôi giảng lại từ đầu?”

Vì để không ảnh hưởng đến người khác, Chu Châu ngồi rất gần tôi, giọng nói của anh ta vang lên ngay bên tai tôi.

Từ lúc bước vào đây Chu Châu đã cởi bỏ áo khoác ngoài, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi lúc sáng.

Lúc anh ta dựa sát đến, áo sơ mi nhẹ nhàng ma sát vào cánh tay tôi. Tôi hít một ngụm khí lạnh, lặng lẽ nhích sang bên cạnh. Nghe thấy câu hỏi của Chu Châu, tôi chỉ bừa vào ppt: “Chỗ này, chỗ này nghe không hiểu…”

“Ừ.”

Chu Châu hình như không nhận ra khoảng cách giữa chúng tôi hơi kỳ lạ. Anh ta kéo máy tính lại gần mình xem cho rõ, ba giây sau, đầu tôi bị búng một cái đau điếng.

“Á!”

Tôi ôm trán: “Anh làm gì đấy!”

Chu Châu chỉ hận rèn sắt không thành thép: “ID3 đơn giản nhất thế này mà cũng hỏi tôi? Trên lớp không nghe giảng à?”

“...”

Lúc nãy tôi chỉ đại một mục, có biết đó là chỗ nào đâu…

Chưa kịp để tôi giải thích, Chu Châu đã nói tiếp:

“Sao, trong giờ học còn bận nhìn Ngôn Từ à?”

“Không phải.”

“Học tập là phải đặt lên hàng đầu. Nếu còn để ảnh hưởng đến việc học, lần sau lên lớp tôi sẽ tách hai người ra.”

“Tôi không phải là học sinh cấp 3!” Nào có ai lên đại học rồi vẫn bị giáo viên đổi chỗ bao giờ.

“Không nói nữa.” Chu Châu mím môi, ngón tay gõ nhẹ lên màn hình: “Xem ppt, tôi giảng lại một lần.”

“Ồ…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play