Cậu Ấy Đến Thanh Hoa, Còn Tôi Chọn Bắc Đại

Chương 1


1 năm


1.

Tôi kể lại từ đầu đến cuối chuyện hôm nay gặp lại Ngôn Từ trên đường cho bạn cùng phòng nghe, còn tận tình miêu tả lại sự tích bản thân trong lúc cấp bách đã tóm đại một người qua đường giả làm bạn trai mới như thế nào.

“Hoa khôi khoa của tôi ơi, cậu sợ cái gì?”

“Lại còn tìm người giả làm bạn trai? Có cần thiết không?”

“Nhưng mà cậu ta còn ôm một bạn nữ đấy”, tôi cãi lại, “Tớ không thể thua kém được.”

“Thanh Thanh, nam sinh trong khoa muốn theo đuổi cậu xếp hàng dài đến tận khoa bên cạnh kìa, cậu còn dám nói mình kém hơn Ngôn Từ?”

Tôi chỉ biết câm nín.

Cô bạn cùng phòng lại tiếp tục cổ vũ tôi: “Hay là cậu lùi một bước đi, hai người các cậu làm hòa là được.”

“Nhưng mà, lúc đó là tớ hôn cậu ấy trước…”

2.

Mùa hè lúc điền nguyện vọng thi đại học, Ngôn Từ điền Thanh Hoa, còn tôi điền Bắc Đại.

Mục đích của tôi là không muốn dính dáng đến cậu ta thêm nữa.

Nhưng tôi không ngờ rằng…

Năm nay Thanh Hoa và Bắc Đại lại có chương trình hợp tác.

Đúng như tên gọi, đó chính là chương trình học chất lượng cao mà hai bên hợp tác tổ chức, để sinh viên hai bên có thể trao đổi môi trường học thuật.

Là một sinh viên Bắc Đại, học kỳ này tôi đã đăng ký môn Trí tuệ nhân tạo của Thanh Hoa.

Sau đó…

Tôi thật sự hối hận.

Bởi vì người ngồi ngay phía sau tôi thế mà lại là Ngôn Từ.

Giáo sư đang giảng bài trên bục giảng, còn tôi ngồi dưới chỉ hận trong thể đào một cái lỗ mà chui xuống.

Phía sau còn truyền đến tiếng thảo luận bài của Ngôn Từ với bạn cùng phòng.

Tôi cực kỳ không muốn để Ngôn Từ chú ý đến mình, cả tiết học chỉ dám thu mình như con đà điểu, cầm bút vẽ linh tinh lên vở.

Cuối cùng cũng tan học.

Tôi vẫn ngồi lì tại chỗ, muốn đợi Ngôn Từ ra khỏi lớp rồi mới đi. Lần sau tôi nhất định phải tránh xa cái chỗ này.

Bỗng dưng, chiếc ghế dài tôi đang ngồi bị ai đó phía sau đạp mạnh một cái, khiến tôi theo quán tính bật khỏi chỗ ngồi rồi lại rơi phịch xuống.

“Ai đấy?” Tôi còn chưa kịp nói hết câu đã vội im bặt.

Bởi vì người đạp ghế tôi là Ngôn Từ.

Nhìn thấy tôi quay người lại, cậu ta ngượng ngùng sờ sờ mũi, đoạn hỏi: “Lâm Thanh, còn không đi à?”


3.

Tức chết đi được.

Ngôn Từ còn ra vẻ nhìn ngó xung quanh tôi một hồi: “Bạn trai cậu đâu, không đến học cùng à?”

Tôi giật mình.

Tôi làm sao biết được mình lại gặp phải Ngôn Từ ở cái lớp học này, cho nên tất nhiên không nghĩ đến việc thuê bạn trai.

Nhưng tôi đến chết vẫn không chịu thua, giả bộ bình tĩnh đáp: “Cậuu ấy không chọn môn này.”

“Ồ.”

“Thế bạn gái cậu đâu?” Tôi cũng chẳng kém cạnh.

Nghe thấy tôi hỏi thế, nam sinh đứng cạnh Ngôn Từ giống như muốn nói gì đó nhưng lại bị cậu ta cản lại.

Ngôn Từ vẫn đứng đó cười: “Đang đợi tôi ở nhà ăn.”

“Trưa nay định ăn gì?”

“Sườn xào chua ngọt.” Ngôn Từ đáp.

Cuộc đối thoại ngập mùi thuốc súng.

Tôi cắn chặt răng, sườn xào chua ngọt là món tôi thích nhất.

Thôi vậy, câu chuyện xã giao kết thúc tại đây, tôi phải về ký túc xá đặt đồ ăn nhanh thôi.

Tôi quay người thu dọn đồ đạc, đeo ba lô lên chuẩn bị rời khỏi.

Lúc bước ra khỏi chỗ ngồi, tay tôi bị Ngôn Từ kéo lấy.

Cậu ta nhìn tôi cười như không cười, nhàn nhạt nói: “Có muốn cùng ăn một bữa với bạn gái tôi không?”


4.

“Cậu là Lâm Thanh?”

Một nữ sinh vẻ ngoài xinh xắn ngồi đối diện tôi. Bên cạnh cô ấy chính là Ngôn Từ.

Cậu ta ung dung dùng bữa, ánh mắt chẳng thèm nhìn tôi cũng chẳng để ý đến bạn gái bên cạnh.

“Chào cậu, Giang Mỹ Mỹ.” Tôi vừa gặm sườn xào chua ngọt vừa đáp.

Giang Mỹ Mỹ chính là bạn gái của Ngôn Từ.

Xinh đẹp động lòng, ngực nở eo thon,, mắt to long lanh đầy phong tình. Tôi hơi ghen tị mà liếc nhìn cô ấy, đúng là kiểu người mà Ngôn Từ thích.

“Chị Thanh Thanh?”

“...Khụ khụ…”

Tôi bị tiếng gọi của Giang Mỹ Mỹ kéo về với hiện thực.

Vì giật mình bị nghẹn nên tôi vội vàng muốn tìm nước, nhưng còn chưa kịp làm gì thì một cốc nước đã xuất hiện trước mắt.

Tôi ngẩng đầu nhìn, là Ngôn Từ.

Cậu ta đem cốc nước đặt vào tay tôi, lại theo thói quen sờ sờ mũi: “Uống nước đi.”

Tôi dùng ánh mắt ra hiệu với cậu ta: Bạn gái cậu đang ở đây đấy.

Ngôn Từ nhìn thấy ánh mắt của tôi nhưng chẳng thèm phản ứng gì.

5.

Ăn cơm xong, Ngôn Từ đưa Giang Mỹ Mỹ về ký túc xá trước rồi đưa tôi ra cổng trường..

Hai người chúng tôi im lặng đi bộ trước cổng Thanh Hoa.

“Cậu.”

“Cậu...”

Tôi và cậu ta đồng thời lên tiếng, rồi lại không hẹn mà cùng im bặt.

Xung quanh là bóng dáng vội vã của các sinh viên, tiếng chuông xe đạp lanh lảnh bên tai.

Tôi dùng chân đá cục đá dưới chân, im lặng không nói gì.

Ngôn Từ: “Mẹ tôi hỏi cậu có muốn ăn hoa quả không để bà ấy gửi cho chúng ta.”

Mẹ Ngôn có một vườn cây ăn trái, cho nên cả năm không lúc nào nhà tôi thiếu trái cây.

Tôi lắc đầu: “Không cần đâu.”

Hoa quả gì chứ…

Người mà tôi thích thầm lâu như vậy cũng có bạn gái rồi…

Tôi cúi đầu suy nghĩ miên man.

Tôi nghĩ đến những ngày tháng còn nhỏ, tôi và Ngôn Từ cùng chơi đùa trong vườn cây, rồi lại nghĩ đến nụ hôn vào buổi chiều mùa hạ đó.

Thậm chí tôi còn nghĩ đến cả cô bạn gái dáng chuẩn kia của Ngôn Từ.

Lúc này tôi không nhịn được mà làm liều: “Có thời gian thì cùng ăn với bạn trai tôi một bữa.”

“...” Nụ cười trên môi Ngôn Từ hơi cứng lại, nhưng ngay lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường: “Chắc chắn không đẹp trai bằng tôi.”

“Còn lâu—”
6.

Tôi cuộn tròn trên giường, gửi tin nhắn cho người tên Chu Châu lần trước đã đóng giả làm bạn trai tôi.

Tôi: Cuối tuần rảnh không? Cần anh giúp một việc.

Tôi: 300 tệ?

Tôi cầm điện thoại, mắt chìm chăm chăm lên trần nhà đợi đối phương trả lời, chiếc chuông gió treo trước cửa sổ đung đưa theo gió.

Tôi nhớ đến Ngôn Từ.

Đó chính là món quà cậu ta tặng tôi.

Tôi và Ngôn Từ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.

Ngày công bố điểm thi đại học, để chúc mừng cho việc hai chúng tôi phát huy tốt như mong đợi, cậu ta đã mua một đôi chuông gió.

Hai chúng tôi mỗi người một cái.

Khoảnh khắc treo chuông gió lên cửa, trong lòng tôi vui sướng như nở hoa.

Là đồ tình nhân à?

Ngôn Từ cũng có một cái giống như vậy.

Có lẽ cậu ấy cũng hơi thích tôi cũng nên.

Đem theo suy nghĩ đó, suốt cả mùa hè, mỗi lần tôi nhìn Ngôn Từ, ánh mắt đều lấp lánh ánh sao.

Tôi mong chờ không biết đến khi nào cậu ấy mới chịu tỏ tình…

Đến tận buổi chiều cuối cùng trước khi nộp giấy điền nguyện vọng.

Sau khi biết được điểm thi, hai đứa chúng tôi cùng nhau ngồi điền nguyện vọng.

Thành tích của chúng tôi đều rất tốt, cơ bản chắc suất vào được Thanh Hoa Bắc Đại, cho nên hai đứa đã cùng thống nhất sẽ điền Thanh Hoa.

Lúc đó Ngôn Từ chơi game mệt quá nên ngủ gật luôn trên ghế.

Cơn gió mùa hạ nóng ẩm thổi qua.

Tóc mai trên trán cậu ấy theo gió lay động.

Lúc đó không hiểu tôi nghĩ gì trong đầu, giống như bị ma xui quỷ khiến tiến lại gần Ngôn Từ.

Tôi chăm chú nhìn chiếc mũi cao thẳng của cậu ấy, từ từ cúi xuống, hôn một cái lên má Ngôn Từ.

Một cái hôn nhẹ tựa lông hồng..

Tim tôi đập thình thịch, khoảnh khắc sau đó lý trí cuối cùng cũng đánh bại cảm tính.

Tôi vội vàng đứng dậy bỏ chạy mất dép.

Bởi vì tôi nhìn thấy.

Khoảnh khắc môi tôi chạm đến, hàng mi dài của Ngôn Từ khẽ run lên.

Cậu ấy không ngủ.

Nhưng cậu ấy cũng không mở mắt, chỉ im lặng nằm đó. Gương mặt thiếu niên hơi hồng lên dưới ánh nắng.

Tôi đoán, có lẽ cậu ấy không muốn mở miệng từ chối tôi, làm ảnh hưởng đến tình bạn giữa chúng tôi chăng?

Chuyện đó khiến tôi không biết phải làm sao.

Đêm đó, tôi ôm chăn khóc rất lâu.

Mười lăm phút cuối cùng trước khi đóng cổng đăng ký, tôi bò dậy sửa lại nguyện vọng.

Đến Bắc Đại vậy.

Tôi rất sợ phải đối mặt với cậu ấy.

Sợ cậu ấy hỏi rằng sao hôm đó tôi lại làm như vậy.

Nhưng ngày lên đường nhập học, vì lý do an toàn, bố mẹ hai đứa vẫn bắt chúng tôi phải đi cùng máy bay.

Tôi không có cách nào phản đối.

Chỉ có thể cố gắng hạn chế tiếp xúc với cậu ta nhất có thể.

Nhưng trước khi rời khỏi, tôi đã chứng kiến một chuyện giống như ngọn cỏ cuối cùng nghiền nát tình cảm trong lòng tôi.

Trong phòng Ngôn Từ, chiếc chuông gió nằm chỏng chơ trên mặt đất.

Chiếc đuôi của nó chẳng thể đón gió, càng chẳng thế phát ra tiếng kêu vui tai.

Xem đi, cậu ấy chẳng có ý gì với tôi cả.

Có khi đó chỉ là quà tặng cho hoạt động quét mã bên đường cũng nên.

Thế nhưng chương trình trao đổi của Thanh Bắc lại kéo chúng tôi về cùng một chỗ.

Cho nên tôi chỉ đành…giả vờ không để tâm.

Nghe nói mới nhập học được vài tháng cậu ấy đã có bạn gái rồi.

Chẳng sao cả, tôi cũng có.

Tôi không muốn yêu đương thật, nhưng cũng không thể để bản thân mất mặt.

Cho nên tôi cắn răng bỏ tiền thuê người giả làm bạn trai.

Này Ngôn Từ.

Chẳng cần cậu phải giảng bài cho tôi thì toán cao cấp của tôi vẫn điểm cao như thường.

Chẳng cần cậu kéo tôi chạy bộ mỗi ngày tôi vẫn có thể thi qua môn thể dục.

Tôi phải chôn vùi những cảm xúc của mình.

Giống như việc cậu tùy tiện vứt chiếc chuông gió kia trên mặt đất. Rõ ràng tôi đã trân trọng nó như thế, vậy mà…

Thôi vậy.

Tôi cũng có thể khiến bản thân không thích cậu nữa.

7.

Điện thoại reo lên một tiếng kéo tôi trở lại với thực tại.

Tôi nhấn vào tin nhắn Wechat.

Chu Châu: Không vấn đề. Địa điểm?

Tôi gửi định vị cho anh ta.

Chu Châu gửi lại một cái sticker ok.

Ngày hôm đó khi trông thấy Ngôn Từ đi cùng bạn gái từ xa, tôi vội vàng tóm lấy một nam sinh gần đó đưa ra giao kèo làm bạn trai giả.

Nam sinh đó chính là Chu Châu.

Có lẽ Chu Châu cũng thiếu tiền, cho nên vừa nghe thấy đề nghị của tôi đã đồng ý luôn.

Hôm đó sau khi màn biểu diễn kết thúc, hai chúng tôi còn kết bạn Wechat với nhau.

Không ngờ rằng chưa được mấy ngày đã lại phải nhờ đến anh ta.

Lại phải tiêu thêm 300 tệ.

Tôi chán nản tính toán, không biết cuối tháng này phải ăn bao nhiêu gói mì tôm đây…

Lúc đó sao lại dại dột muốn ra vẻ trước mặt Ngôn Từ cơ chứ?!

Xung quanh rất yên tĩnh, bạn cùng phòng đều đã ra ngoài.

Tôi nằm dài trên giường, mím môi bấm điện thoại gửi tin nhắn cho Ngôn Từ: Cuối tuần rảnh không?”

Cậu ta trả lời rất nhanh: Có.

Tôi: Vậy ra ngoài cùng ăn một bữa với bạn trai tôi không?

Khung trò chuyện yên tĩnh một lúc.

Ngôn Từ: Không rảnh.

Tôi còn đang định chất vấn cậu ta lật mặt nhanh như chớp thì một hồi chuông điện thoại đã reo lên, vì đang ở trong phòng nên tiếng chuông lại càng chói tai.

Tôi giật mình nhìn hai chữ Ngôn Từ trên màn hình, chậm chạp nhấn nút nhận cuộc gọi.

“...Alo?”

“...”

Tôi nghi hoặc: “Ừm…có chuyện gì à?”

“Không phải cậu tìm tôi có chuyện à?”

“À.” Ý cậu ta là muốn tôi nói trực tiếp trong điện thoại, “Cuối tuần này muốn mời cậu cùng ăn một bữa với bạn trai tôi.”

“Không đi.”

“Lúc nãy cậu nói rảnh cơ mà.” Tôi rối rít.

Ngôn Từ im lặng một hồi, đáp lại một câu cộc lốc: “Gửi địa chỉ cho tôi.”

“Được.” Tôi vui vẻ đồng ý.

Trước khi cúp máy Ngôn Từ còn bồi thêm một câu: “Tôi cũng đưa Giang Mỹ Mỹ đi cùng.”

“...”

“Đi thì đi! Chỉ sợ bạn trai tôi đẹp trai quá, Giang Mỹ Mỹ gặp được lại đá cậu đấy!”

“Hừ.”

“Hứ.”

Hai chúng tôi cùng lúc ngắt điện thoại. Tôi cầm điện thoại trong tay, nằm dài trên giường chẳng muốn động đậy.

8.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối tuần.

Tôi mặc chiếc váy mà bạn cùng phòng đã tỉ mỉ lựa chọn, trang điểm tinh tế suốt cả tiếng đồng hồ rồi mới đi đến chỗ hẹn.

Nơi đó là một quán ăn Nhật.

Không sai, là một quán ăn Nhật.

Tuy rằng tôi còn đang viêm màng túi nhưng tuyệt đối không thể để mất mặt trước Ngôn Từ.

Cùng lắm thì mặt dày xin tiền ông nội vậy.

Thế nhưng tôi không ngờ rằng, vừa bước chân vào trong quán thì đã thấy Ngôn Từ ngồi đó từ lúc nào.

Đang định chào hỏi thì cậu ta đã đi đến đứng trước mặt tôi.

Cậu ta đứng khoanh tay, sau đó xòe tay về phía tôi: “Đưa đây.”

“Đưa cái gì?”

Gió bên ngoài thổi qua bờ vai trần của tôi.

Không lạnh nhưng mà hơi ngứa.

“Đưa điện thoại cho tôi.”

“Lấy điện thoại tôi làm gì?”

Ngôn Từ: “Xem tháng này cậu định sống kiểu gì.”

Tôi…

“Tôi có tiền!”

“Lâm Thanh, sinh hoạt phí của cậu cũng giống của tôi, tôi biết.”

Trước khi nhập học, cha mẹ tôi với cha mẹ Ngôn Từ đã cùng bàn bạc xem mỗi tháng nên cho hai đứa bao nhiêu tiền tiêu vặt.

Cuối cùng bọn họ đã thống nhất một con số.

Không nhiều nhưng đủ để ăn uống thoải mái cả tháng.

Nhưng tôi lại tiêu tiền mời bọn họ đến một nhà hàng Nhật xa xỉ thế này thì đúng là quá sức thật.

Tôi chột dạ, nhưng vẫn không chịu thua: “Không phải tôi đặt, là Chu Châu đặt đấy!”

Ngôn Từ nhíu mày: “Chu Châu?”

“Bạn trai tôi!”

Bạn trai tôi tiêu tiền vì tôi, cậu quản được chắc!

Tuy rằng tên bạn trai này cũng là do tôi bỏ tiền thuê đến.

“...”

Ngôn Từ cắn răng, cởi bỏ áo khoác bên ngoài, tùy ý ném lên đầu tôi: “Tùy cậu.”

9.

Tôi và Ngôn Từ đứng trước cửa một lúc thì đã có người đến.

Tôi vẫy tay: “Chu Châu, ở đây này!”

Chu Châu nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, đi về phía tôi.

Tôi nháy mắt với anh ta, Chu Châu cũng hiểu ý cười lại với tôi.

Tôi: Dịch vụ bạn trai giá 300 tệ bắt đầu.

Chu Châu: Đã rõ.

Áo khoác trên người tôi bỗng bị cướp đi.

Tôi quay đầu.

Ngôn Từ vẫn đứng tại chỗ, trên tay là chiếc áo khoác mà lúc nãy cậu ta vứt cho tôi.

Cậu ta hất cằm, nhìn về phía tôi nhưng lại nói với Chu Châu: “Bảo cậu ấy mặc thêm áo vào.”

“Hả?” Chu Châu nhất thời không kịp phản ứng.

Ngôn Từ liếc anh ta một cái, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang khoác tay Chu Châu của tôi.

“Phải ra dáng bạn trai một chút chứ.”

“Không cần đâu” Tôi kéo chặt tay Chu Châu, cố gắng ra vẻ với Ngôn Từ: “Ôm anh ấy thì sẽ không thấy lạnh nữa.”

“...Ồ.”

Ngôn Từ chỉ bỏ lại một câu rồi quay đầu bước vào trong quán.

Chu Châu nghiêng đầu nhìn tôi, nhưng tôi không nhìn lại.

Cách một tấm kính thủy tinh, Ngôn Từ đã ngồi vào chỗ ban nãy, Giang Mỹ Mỹ nhìn thấy cậu ta quay lại thì nhích người lại gần.

Tôi vội vàng cúi đầu không dám nhìn.

Tôi thầm mắng bản thân, tiêu nhiều tiền như vậy mà cuối cùng cũng chỉ toàn rước bực tức vào người.

“Lâm Thanh, không vào à?”

“Hả? Vào thôi.” Tôi giật mình khỏi dòng suy nghĩ miên man, đoạn chau mày nhìn Chu Châu: “Một lát nữa vào trong đó anh không được gọi tôi là Lâm Thanh đâu đấy. Gọi Thanh Thanh, Tiểu Thanh hoặc là bảo bối gì đó, đều được.”

Làm gì có bạn trai nào lại gọi cả tên họ của bạn gái bao giờ.

“Được.” Chu Châu nhướng mày, ánh mắt phức tạp nhưng không phản bác gì thêm.

“Vậy thì vào thôi.”

10.

“Bảo bối, em ngồi trong hay ngoài?”

Đến trước bàn, Chu Châu bỗng lên tiếng khiến tôi giật mình.

Tôi vô thức nhìn về phía Ngôn Từ.

Kết quả nhìn thấy cậu ta đang cúi đầu xem điện thoại, cậu ta không nghe thấy à?

Tôi ngẩng đầu cười tươi như hoa: “Chỉ cần ngồi cạnh anh thì ngồi đâu cũng được.”

Cuối cùng tôi ngồi phía trong, đối diện là Giang Mỹ Mỹ.

Phục vụ bắt đầu đem đồ ăn lên, Ngôn Từ vẫn đang lướt điện thoại.

Tôi không vừa mắt hành động của cậu ta, đang định nhắc nhở thì Ngôn Từ đã ngẩng đầu.

Cậu ta ra hiệu cho tôi: Xem điện thoại.

“...” Tôi khó hiểu nhìn cậu ta nhưng vẫn ngoan ngoãn mở điện thoại lên.

Ngôn Từ: Bảo bối? Sến chết đi được.

Tôi trợn mắt, không chịu thua: Đẹp trai hơn cậu là được.

Nhấn gửi xong tôi lại len lén nhìn Ngôn Từ.

Thiếu niên trước mặt đang cúi đầu xem điện thoại, những ngón tay mảnh khảnh lướt trên màn hình. Tóc mái rũ xuống trước trán khiến trên người cậu ta toát ra một loại khí chất thiếu niên rất đặc biệt.

Còn Chu Châu đang ngồi bên cạnh, góc nghiêng sắc sảo, gọn gàng.

Đúng là mỗi người một vẻ.

Lúc này Giang Mỹ Mỹ bỗng nghiêng người qua muốn xem điện thoại của Ngôn Từ: “Đang nói chuyện với ai đấy?”

Ngôn Từ không chút hoảng loạn, bình tĩnh đặt điện thoại lên bàn: “Không ai cả, tin nhắn rác thôi.”

Tôi: “...”

Ý cậu ta muốn nói tôi là rác?

Tôi tức giận bừng bừng nhắn lại: Ngôn Từ, tôi muốn tuyệt giao với cậu.

Sau khi bị Giang Mỹ Mỹ nhắc nhở, Ngôn Từ không động đến điện thoại nữa.

Tôi chuyển sang nói chuyện với Chu Châu: “Anh yêu, em muốn ăn sushi của anh.”

“Không…” Tên làm công Chu Châu đang định từ chối thì đã bị ánh mắt của tôi uy hiếp, anh ta ngay lập tức sửa lại lời nói: “À, được chứ.”

Tôi vui vẻ gắp hết một nửa sushi vào bát mình ngay trước mặt Chu Châu.

Nhìn ánh mắt đau lòng của anh ta khi thấy đồ ăn của mình bị cướp đi nhưng không dám phản bác một lời, trong lòng tôi buồn cười phát điên.

Tâm trạng không vui lúc nãy cũng vì vậy mà tiêu tan.

Nói là bốn người cùng nhau ăn cơm, nhưng bầu không khí giữa tôi với Ngôn Từ ngập mùi thuốc súng, hai người còn lại chắc chắn cũng cảm nhận được điều này.

Chu Châu chắc chắn sẽ chẳng để bụng gì. Anh ta còn chẳng cần đối phó với ai, cứ im lặng ngồi đó ăn rồi đợi 300 tệ về tay.

Còn Giang Mỹ Mỹ…

Có lẽ cô ấy rất vui khi thấy bạn trai mình không thân thiết với cô bạn thanh mai, cho nên cũng sẽ không chủ động hòa hoãn bầu không khí.

Mà Giang Mỹ Mỹ với Chu Châu chắc chắn cũng chẳng có chuyện gì để nói với nhau.

Cho nên…

Bốn người chúng tôi cứ thế im lặng ăn hết bữa cơm trong hòa bình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play