Muốn xin hạt giống của mình…

  Thì ra anh bạn Liên này mắc cỡ, hẳn là rất mê mấy loài hoa mà cậu từng khoe với anh chàng nên mới vòng vo bấy lâu, chậc, cứ nói thẳng có phải tốt không? Tuy trong đó có một phần khá lớn là loài quý nhưng với Hồ Bất Thích thì kiếm vài hạt giống không phải chuyện khó khăn gì.

  Khi những loài thực vật quý hiếm kết hạt, rất nhiều đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm cũng sẽ gom một ít mang về nhà gieo trồng thử. Gieo trồng và nuôi cấy giống thực vật quý coi như là một trong những công việc của họ, Hồ Bất Thích không trồng hoa trong nhà chỉ vì ngại có sâu bọ vào nhà mà thôi.

  Nghĩ như vậy, ngay hôm đó Hồ Bất Thích liền chạy đến phòng thí nghiệm, phát hiện Bush Hồ chưa bao giờ chăm hoa bỗng dưng chủ động xin hạt giống, các đồng nghiệp đều hết sức kinh ngạc, sau đó nhiệt tình giúp một tay, cuối cùng không chỉ giúp cậu tuyển chọn hai mươi giống tốt mà còn cung cấp một ít dòng phân hóa học mới nghiên cứu ra.

  “Đây là sản phẩm mới nhất, có thể dùng cho phần lớn thực vật, theo số liệu nghiên cứu, nếu dùng hằng ngày thì tốc độ sinh trưởng của cây sẽ tăng gấp đôi đấy! Có điều giá hơi đắt, hiện nay chưa phổ biến trên thị trường"

  Đặt hộp đựng phân hóa học xuống cạnh Hồ Bất Thích, giáo sư giải thích.

  "Sao lại thiết kế như thế này ạ?" Mở hộp, Hồ Bất Thích giật mình phát hiện phân hóa học được đóng thành từng lon chất lỏng.

  “Đây là đồ uống của thực vật mà. Thiết kế kiểu này rất sáng tạo, đúng không?"

  Gật đầu, Hồ Bất Thích cầm hộp và túi hạt giống, rời khỏi phòng thí nghiệm, đi đến bưu cục lớn nhất.

  Lúc này, Hồ Bất Thích “mũi đỏ" (vì còn dị ứng)  tranh thủ thời gian đến bưu cục, lấy địa chỉ mà Liên gửi cho cậu nghiêm túc ghi vào phiếu, nhưng khi nhân viên bưu điện đọc xong thì ngẩn cả người.

  "Địa chỉ của anh là tiếng nước nào thế ạ? Nhìn như chữ người ngoài hành tinh.”

  Thực ra Hồ Bất Thích cũng nghĩ như vậy, song gửi thư đến đâu thì phải dùng chữ của nơi đó, cho nên không biết cũng chẳng phải chuyện lạ gì.

  Nhân viên bưu cục nghĩ giống Hồ Bất Thích, vì thế bèn dặn cậu đợi một lát, còn mình thì đi ra phía sau.

  Mười phút sau, một nhân viên khác đi ra, người này tuy cũng mặc đồng phục nhưng nhìn khí thế dường như có chức vị cao hơn người trước rất nhiều.

  “Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu, xin mời vào phòng làm việc với tôi ạ."

  Hồ Bất Thích nhìn hàng người dài dằng dặc sau lưng, tuy cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng người khách xếp sau cậu đã phải đợi khá lâu, không nên lãng phí thời gian nữa, cậu bèn đồng ý, xách hộp đồ cần gửi lên, đi theo người kia vào văn phòng ở cuối cùng.

  Vừa bước qua cánh cửa, Hồ Bất Thích trợn tròn mắt: Ồ, thì ra đằng sau bưu cục lại là một khung cảnh hoàn toàn khác. Văn phòng nhìn như sảnh chính của một bưu cục, mà khách hàng rõ ràng không nhiều như ở sảnh trước.

  Lạ thật, rõ ràng có một sảnh tiếp khách trang bị tốt, thiết kế sang trọng thế này, sao lại để bao nhiêu khách hàng chen chúc ở sảnh ngoài?

  Ngay sau đó, Hồ Bất Thích liền nhận được (cái mà cậu nghĩ là) đáp án, sảnh này tuy không đông như bên ngoài nhưng không phải không có khách, cạnh cậu còn có mấy người nữa đang xếp hàng.

  Hồ Bất Thích không cố ý nghe lén người ta mà vì vị khách này nói quá lớn, xì xồ gì đó cậu không nghe ra là tiếng nước nào, thế là cậu hiểu. Thì rа đây là sảnh dành riêng cho người nước ngoài! Nghĩ vậy, Hồ Bất Thích liền bỏ qua cảm giác thấp thỏm vừa rồi.

  Không nhiều khách lắm nên rất nhanh đã đến lượt Hồ Bất Thích. Lúc điền vào mục nội dung vật gửi, Hồ Bất Thích thoáng do dự: Sao cứ có cảm giác... mình đang gửi hàng cấm nhỉ?

  Một phút nhiệt huyết dâng trào khiến bản thân cậu dành nguyên ngày đi gom một đám hạt giống, giờ mới nhận ra mình còn chưa kiểm tra xem những thứ này có được phép gửi qua bưu điện hay không.

  "Bưu phẩm của quý khách là hạt giống ạ?" Ngay lúc Hỗ Bất Thích đang băn khoăn, nhân viên bưu cục phục vụ cậu lại lên tiếng và cười vui vẻ.

  "À... đúng vậy." Lấy can đảm khẳng định, Hồ Bắt Thích thầm nghĩ, nếu chẳng may bưu điện không cho phép gửi thì xong đời, Liên sẽ thất vọng lắm.

  “Đây là loại bưu kiện đặc biệt quý hiếm đấy! Xin kiến nghị quý khách sử dụng dịch vụ chuyển phát bảo đảm, tuy cước phí hơi cao nhưng sẽ có người phụ trách bảo dưỡng hạt ạ.”

  “Hả?" Nói vậy nghĩa là... bưu điện cho gửi, đúng không?"

  “Hmm, tôi thấy chỉ gửi bảo đảm thì chưa ổn lắm, tốt nhất là quý khách nên sử dụng dịch vụ chuyển phát nhanh, ở đây thực sự không có điều kiện thích hợp cho cây non phát triển, tốt nhất là nên để chúng được nảy mầm ở vùng đất quê hương, đúng không ạ?”

  “Hả? À vâng, anh nói đúng...” Phụ họa theo đối phương, Hồ Bất Thích đã dành thêm sự kính trọng cho người này: Chỉ nhìn qua đã nhận ra đây không phải là giống cây bản địa nước Mỹ, nhưng mà... cứ cảm thấy có gì đó kỳ kỳ…

  Hồ Bất Thích cảm thấy kỳ lạ nhưng cơn khó chịu ở mũi khiến cậu chẳng kịp nghĩ sâu hơn, vội lấy khăn tay ra, che mũi hắt hơi dồn dập. Khi ngẩng đầu, vành mắt đã đỏ lên, Hồ Bất Thích thầm nghĩ, bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem này hẳn là trông rất thiếu lịch sự, cậu ngượng ngùng xoa mũi, nói khẽ: “Xin lỗi.”

  “Không sao, mấy tháng đầu ai cũng thế cả, anh đến tháng thứ mấy rồi? Trên nguyên tắc thì qua năm tháng đầu sẽ hết thôi, nếu khó chịu quá thì chịu khó tắm nắng, ánh sáng tự nhiên có thể làm anh thấy dễ chịu hơn đôi chút, uống nhiều nước vào, chú ý trừ sâu bọ nữa.”

  Mấy tháng? Ý là bảo bị dị ứng? Kể cũng có lý, bác sĩ cũng đề nghị mình nên tắm nắng nhiều hơn, chịu khó vận động, tăng cường sức đề kháng, chú ý đừng để muỗi đốt phòng ngừa tình hình dị ứng nặng thêm.

  "À, cảm ơn anh, tôi sẽ thử xem." Thật lòng cảm ơn anh nhân viên bưu cục, Hồ Bất Thích trả tiền, tuy phí vận chuyển có hơi đắt, khiến cậu choáng cả người nhưng nghĩ lại cậu vẫn thấy mình may mắn gặp được một nhân viên chuyên nghiệp và nhiệt tình.

  Nghe theo lời khuyên của anh nhân viên, Hồ Bất Thích đi bộ về nhà dưới ánh nắng chiều, dọc đường còn ghé vào siêu thị mua thuốc diệt côn trùng, đang định tính tiền thì lại thấy mũi ngưa ngứa, thế là cậu cầm thêm hộp giấy ăn bỏ vào giỏ, cảm thấy yên tâm hơn một chút.

  Về đến nhà, lên mạng, quả nhiên thấy Liên đang đợi, cậu bèn gửi mã bưu phẩm cho Liên, sau đó cậu nhận ra dường như tâm trạng của Liên tốt hẳn lên, bằng chứng là con người chẳng mấy khi chủ động đặt câu hỏi hôm nay lại tuôn ra như súng tiểu liên.

  "Bush, em thích đất dạng nào ^^?" Liên đột nhiên hỏi, còn gửi kèm theo gương mặt cười mà gần đây anh rất hay dùng, nhưng vấn đề anh đưa ra khiến Hồ Bắt Thích bối rối. 

  "Hmm, tôi cũng không đặc biệt thích loại nào hết..." Chuyện này cứ khó hiểu thế nào ấy, Hồ Bất Thích đành phải thành thật trả lời.

  “Ồ, em quá là người sống đơn giản, anh thì thích đất đen giàu bùn có thêm tầng cát hơn một chút, ở nhà toàn loại đất này, ở rất thoải mái, loại đất này giữ nước tốt, cho nên không cần tưới nhiều, mỗi sáng đi phơi nắng một chút thì tuyệt vời. Nhưng để tiện hơn thì anh còn đào một hồ nước to ở ngay cạnh, nếu thích có thể đi ngâm mình một lát.”

  À ừm... nhà tôi chỉ lát sàn gỗ... tôi cũng thích sàn gỗ hơn... mà... chắc anh ấy vừa nói đến hồ bơi chứ không phải hồ nước đầu nhỉ? Hồ Bất Thích nghĩ như vậy nhưng lại không nỡ đả kích Liên, hôm nay Liên có vẻ vui hơn mọi ngày, nói cũng nhiều hơn hẳn.

  Có điều, nghe vài câu cũng có thể nhận ra, nhà Liên có vẻ rất giàu, chăm một cây hoa thôi mà cũng phải tỉ mỉ như thế, lại còn thay toàn bộ nền đất trong vườn thành đất đen, rồi phủ thêm tầng cát nữa, chậc chậc…

  “Thực ra thì đất trồng chỉ cần một chút là ổn, dạo này tôi đang dùng đất cát ở gần nhà, sau đấy kiếm đâu đó cái chậu hoa là được..." Hồ Bất Thích nhìn quanh căn nhà nhỏ bé của mình, trả lời đại khái.

  Chăm các loại cây có ở phòng thí nghiệm đã đủ mệt, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện trồng hoa ở nhà, nếu có thì cũng chỉ thả mấy nhánh tỏi thừa vào lon để trồng tỏi non thôi…

  Hồ Bất Thích không nhìn thấy, đầu bên kia, Liên đã chấn động rồi.

  Bush của anh đang phải cắm rễ trong chậu hoa! Đáng thương quá đi mất!

  "Chỗ em... đông người lắm à?" Liên đặt con trỏ và khung thoại, một lát mới gửi đi, đương nhiên, khái niệm "người" mà anh để cập đến là khái niệm rộng.

  “Ừ, đông lắm, tìm việc làm cũng rất khó khăn, đường phố lúc nào cũng đầy xe chen chúc, càng ngày càng khó mua được nhà."

  Nói đoạn, Hồ Bất Thích tự thương thân trách phận một chặp.

  Thành phố nơi cậu ở có giá nhà cực kỳ cao, đến tận bây giờ cậu vẫn phải đi thuê nhà, mua nhà với cậu là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Ông anh làm nha sĩ của cậu đã mua được nhà từ hai năm trước, tuy không to lắm nhưng vẫn khiến Hồ Bất Thích nể phục, thế mới biết, xem răng có tiền đồ hơn xem hoa nhiều.

  “Không biết đến bao giờ mới có nhà riêng, có thêm cái vườn nhỏ thì tốt quá...”

  Có thể trồng vài khóm hoa…

  Hồ Bất Thích tuy là chuyên gia về thực vật nhưng trong nhà lại không có cọng cây nào, chủ yếu là vì nhà thuê nhỏ quá, nếu trồng cây dễ có côn trùng vào, hơn nữa hướng sáng của nhà không tốt lắm, cậu cảm thấy trong hoàn cảnh như vậy, cây nào "theo" mình sẽ phải chịu khổ

  "..." Ngài Nguyên soái quyền cao chức trọng sở hữu năm mươi lăm tinh cầu đến tên cũng lười đặt rơi vào trầm mặc.

  “Vẫn còn may là tôi sinh sớm vài năm đấy, báo chí người ta bảo, vài chục năm nữa thôi, dân số thật sự bùng nổ, con người sẽ phải sống trong những tòa nhà chọc trời có trên hai nghìn tầng, phải sống quy củ máy móc như phạm nhân, khó mà nhìn thấy mặt trời. Giờ tôi có thể thuê được một căn phòng hơn hai chục mét vuông, mỗi ngày có ba tiếng hưởng thụ ánh mặt trời đã là hạnh phúc lắm rồi đấy ^^”

  Giọng điệu Bush nghe rất nhẹ nhàng, bên kia Lotus lại nghĩ đây là một nụ cười mà mắt rưng rưng lệ.

  Anh hoàn toàn không thể tưởng tượng ra một cuộc sống như thế, tỉnh hệ Gusahebas rất rộng lớn lại ít cây cối, mỗi loài cây đều có một không gian sinh hoạt rộng rãi, được hưởng thụ ánh nắng, đất và nước một cách hợp lý chính là quyền lợi và nghĩa vụ của mỗi công dân.

  Họ có quyền hưởng thụ lợi ích từ đế quốc, đồng thời có nghĩa vụ sinh ra thế hệ tiếp theo khỏe mạnh hơn, cao lớn hơn để báo đền đế quốc.

    Nhưng, không biết có phải do gen đã được cường hóa hay không, dẫn đến tỉ lệ thành công tạo ra thế hệ tiếp theo càng ngày càng thấp, hoàn toàn đi ngược với chiều hướng phát triển ngày càng cao của xã hội.

  Sinh con đã rất khó khăn, mà tỉ lệ đứa con sinh ra mãi mãi duy trì hình thái hạt giống, không thể nảy mầm, trưởng thành, không thể biến hóa cũng ngày càng lớn, dụ như nhà Trung tướng Al, cụ cố tổ của ông ngoại anh có đứa em đến nay vẫn chỉ là một hạt giống.

  Các nhà khoa học giải thích rằng, trong quá trình tiến hóa, bệnh biến và sự thiếu sót khi tổ hợp chuỗi gen là nguyên nhân chính của hiện tượng này, tộc của họ cần một "Hạt giống hy vọng" cho tương lai của mình.

  Khói lửa chiến tranh nhiều năm không tắt, nguyên nhân chính trị chỉ là một phần rất nhỏ, phần lớn nguyên do lại là vấn nạn tiềm ẩn trong tương lai của dân tộc. Tuy tuổi thọ của dân cư tinh hệ Gusahebas vô cùng lớn, họ có cả đống thời gian để nghiên cứu cách giải quyết vấn đề này, nhưng nhân khẩu mỗi năm một giảm vẫn là một bài toán nan giải không thể xem nhẹ.

  Bởi vậy, đối với Lotus, "bùng nổ dân số" quả thật là một điều rất khó hình dung.

  “Em yên tâm, con chúng ta sẽ được sống dưới ánh mặt trời, chúng sẽ có một không gian rộng lớn để sinh sống.”

  Lát sau, Lotus gửi đi lời cam đoan của mình, lòng âm thầm lưu giữ nửa sau: Giá như em cũng có thể đến đây thì tốt biết bao.

  Ừ, hiện tại hẳn các bạn người Địa cầu lại bắt đầu không hiểu rồi nhỉ, đối với người Địa cầu chúng ta, những người yêu nhau thì sống chung một chỗ là chuyện đương nhiên, nhưng đối với dân cư tinh hệ Gusahebas, đây lại là chuyện rất hiếm khi xảy ra. 

  Điều kiện sinh tồn của các loài thực vật thường không giống nhau, yêu cầu về chủng loại đất, nhiệt độ, độ ẩm, hầu hết đều có sự khác biệt, mọi người thường thông qua phương thức trao đổi phấn hoa để tạo ra thế hệ sau, rất nhiều người dù đã có con với nhau nhưng cả đời chưa từng gặp mặt lấy một lần, đại đa số trẻ em đều chưa từng gặp cha mình, hoặc thậm chí chưa từng gặp cả cha lẫn mẹ.

  Lotus cũng như vậy, người cha không có tinh thần trách nhiệm đã "cưỡng ép" mẹ anh (Nói cụ thể hơn là: Phấn hoa của cha anh vô tình rơi vào nhụy hoa của mẹ anh), sau đó, mẹ anh cảm thấy mình thật xui xẻo nên đã buồn bực dẫn đến "bạo phát" (hạt giống của cây mẹ bung khỏi đài rồi dựa vào gió phân tán đi các nơi).

  Hạt giống Lotus mới ra đời đã xui xẻo, anh trôi theo gió, rơi trên một tảng đá trọc lốc, và nằm phơi ở đó trong trạng thái hạt mất N năm liền, cho đến khi bụi đất trên người càng lúc càng dày, dày đến mức biến thành lớp đất màu mỡ, rồi sau đó, anh nảy mầm.

  Gen di truyển của thực vật đều mang theo ký ức truyền đời, thông qua những ký ức này, anh biết được tên hai đấng sinh thành xui xẻo của mình, đồng thời cũng được biết lịch sử bị thương của gia tộc mình, thế là anh có một cái tên: Lotus Karl Blasedavie Lutherfarad. 

 (Tập quán đặt tên của người tinh hệ Gusahebas là tên do người mẹ đặt đi kèm họ của người cha)

  Cho nên, giờ các bạn đang thắc mắc vì sao tên của quý ngài Lotus đây lại có đến ba cái họ, đúng không?

  Đó là vì người mẹ xui xẻo của anh cùng lúc bị ba tên khốn kiếp rắc phấn hoa lên

  Vì vậy, nói theo kiểu dân dã thì ngài Nguyên soái của chúng ta là giống thực vật tạp giao, một sản phẩm lai.

  Nếu tính theo thời gian "chào đời" thì thực ra Nguyên soái Lotus đã rất lớn tuổi rồi, gọi là dân cư từ thời viễn cổ cũng không quá lời, nhưng nếu tính theo thời gian biến hình thành người thì anh mới đang độ tuổi tráng niên.

  Chính vì điểm này, anh đã bớt được rất nhiều phiền toái với cái tên so với các đồng bào của mình. Dựa theo tập quán đặt tên của thực vật, huyết thống lai càng nhiều thì tên cũng càng dài theo, thậm chí chuyện có cây nào đó mất cả đời mới láng máng nhớ hết tên của mình đã chẳng phải tin giật gân gì. 

  Sau cùng, để thuận tiện hơn, đế quốc đã hạ lệnh lấy tên theo nguyên tắc: Tên + họ của ba dòng phụ hệ gần nhất.

  Nguyên tắc đặt tên mới này, kỳ thực là để thuận tiện cho việc tìm đối tượng là chính. 

___________________________

 Đôi lúc ngồi gõ chữ mà thấy tác giả lan man liên miên ghê quá. Nản thấy gớm luôn á. Nhưng mình sẽ cố gắng vì các độc giả. 

(ʃƪ^3^)(ʃƪ^3^)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play